Bác Mệnh Tư Thời

Chương 27



Hai ba tiếng đồng hồ trôi qua trong nháy mắt, cuộc đua tiếp sức đã đến hồi gay cấn.

Đổng Thạc ngồi trên khán đài, đúng vị trí gần khu vực trao gậy giữa ba và bốn, vì vậy, anh có thể quan sát rõ, khác với những đối thủ xung quanh đang khởi động tay chân, ngay khi bước lên đường chạy, Lư Linh vận giống như nhà sư nhập định. Đội của Lư Linh Vận chạy ở làn thứ ba, đúng lúc là làn giữa trong tám làn. Đổng Thạc vận dụng kiến thức mới học để quan sát tám vận động viên của đợt chạy cuối cùng, anh phát hiện Lư Linh Vận chọn điểm xuất phát xa nhất trong số tám người. Có lẽ vì cô chạy nhanh nhất nên cần phải gánh vác thêm vài mét chăng, Đổng Thạc tự tìm cho mình một lý do.

Sau khi các vận động viên vào sân, cuộc thi nhanh chóng bắt đầu. Chỉ nghe một tiếng súng nổ sau hiệu lệnh “Vào vị trí”, cả sân vận động lập tức im ắng, chỉ còn lại cuộc so tài của ba mươi hai người trên đường đua.

Người chạy lượt đầu tiên của Nhất Đại, Đổng Thạc mơ hồ nhận ra, có lẽ là đàn chị Phương Du mà Đổng Sương bảo rằng có mối quan hệ rất tốt với Lư Linh Vận. Cô ấy và bảy người khác ở lượt đầu tiên không chênh lệch mấy, khi trao gậy cho người chạy lượt thứ hai, vị trí của cô đã tiến lên chút ít, xếp thứ hai. Lượt thứ hai bị đuổi kịp đôi chút, gậy gần như trao cho người chạy lượt tiếp theo cùng lúc với đội xếp thứ ba.

Lượt chạy thứ ba là Đổng Sương nên Đổng Thạc dụi mắt để có thể xem em gái mình rõ hơn. Nhưng mà, mắt còn chưa dụi xong, em gái anh đã đến gần khu vực trao gậy. Anh thấy Đổng Sương thật sự há miệng hô lên một tiếng như đã nói, ngay sau đó là hình ảnh Lư Linh Vận nhắm mắt lao đi như tên bắn.

Khi gậy đến tay Lư Linh Vận, đội của Nhất Đại đã thành đồng hạng ba, nhưng Đổng Thạc chưa kịp lấy lại tinh thần từ chút thất vọng nho nhỏ, đội xếp thứ ba ở làn thứ sáu đã bị Lư Linh Vận bỏ xa mấy mét. Đuổi kịp hạng hai gần như chỉ mất chưa đầy hai giây, sau đó chính là…… bám sát hạng nhất.

Khán đài bắt đầu sôi động lên, Đổng Thạc mơ hồ nghe có người phấn khích giải thích rằng đội đang xếp thứ nhất và Nhất Đại đều là ứng cử viên nặng ký cho chức vô địch, vì vậy hai đội nhất nhì này rất có thể là quán quân và á quân cuối cùng.

Khi còn cách vạch đích chưa đến hai mươi mét, Lư Linh Vận và đội đứng đầu ở làn thứ tư chỉ còn cách nhau một thân hình. Ở khoảng cách gần mười mét, Lư Linh Vận đã ngang hàng với đối thủ. Đồng thời, Đổng Thạc phát hiện cô đã mở mắt.

Ngang hàng, nhanh chóng vượt lên một phần tư thân hình, sắp chạm vạch…… Đột nhiên, gậy tiếp sức của đội ở làn thứ tư rơi khỏi tay, văng thẳng về phía Lư Linh Vận ở bên cạnh.

Khán đài lại một lần nữa ầm ĩ.

Đổng Thạc cho rằng Lư Linh Vận sẽ đánh mất hạng nhất vì né tránh, nhưng thực tế không phải vậy. Cô chẳng những không giảm tốc độ vì cây gậy văng tới, thậm chí phản xạ né tránh cũng không có. Cây gậy đập mạnh vào thái dương của Lư Linh Vận ở khoảng cách hai mét trước vạch đích, cô loạng choạng ngã về phía trước……

Cảnh tượng sau đó giống như một bộ phim hành động, ngay khi Lư Linh Vận chạm đất, cô lộn người một vòng dựa vào vai trái, sau đó bật dậy, vượt qua vạch đích. Nếu cô không giơ tay ôm góc trán bị đập trúng, người có thị lực kém không thấy cây gậy sẽ nghĩ rằng đó là thói quen khi vượt vạch đích của cô —— Cú nhào lộn của Lư Linh Vận, chẳng khác nào tia chớp của Usain Bolt.

Cho đến khi Lư Linh Vận được vài tình nguyện viên Chữ thập đỏ đưa ra khỏi tầm mắt của mọi người, khán giả trên khán đài mới đồng loạt thốt lên tiếng “Wow ——” đầy kinh ngạc.

Kết quả cuộc thi hiện lên trên màn hình lớn, làn thứ ba đã cán đích trước làn thứ tư kế bên.

“Đỉnh nóc kịch trần, bị đánh trúng mà còn có thể lộn nhào qua vạch đích đoạt hạng nhất.” Không biết ai đã nói một câu như vậy.

“Tôi hay té ngã nên biết phòng bị khi ngã.” Không hiểu tại sao, trong đầu Đổng Thạc đột nhiên xuất hiện câu nói ấy.

Cô thật sự “thường xuyên ngã và biết phòng ngã”. Chưa đến một tháng mà đã thấy hai lần, bị xe điện đụng trúng chỉ trầy xước một chút; bị gậy tiếp sức đánh trúng, lại lộn người để giải quyết.

Đổng Thạc sờ cằm, không rõ đang nghĩ gì.

Bỗng nhiên, điện thoại rung lên, là tin nhắn WeChat:

“Bọn em đang ở phòng y tế, anh có đến không? —— Đổng Sương”

Đổng Thạc thở dài, cất điện thoại, hỏi đại một người đường đến phòng y tế, sau đó đút hai tay vào túi quần, chậm rãi đi xuống khán đài. Vừa bước ra khỏi sân vận động, bước vào con đường có bóng râm, chưa đi được bao xa, anh đã bị đống giấy A4 bay đầy trời chắn lối. Anh cúi xuống nhặt vài tờ, ngẩng đầu lên nhìn hướng những tờ giấy ấy bay ra. Nhưng vừa ngẩng đầu thì lập tức chạm vào một ánh mắt như đã từng quen biết, từng bước chân nhỏ chầm chậm chạy tới.

“A, cảm ơn.” Người chạy tới vừa nói cảm ơn vừa nhặt giấy dưới đất, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc phía sau.

Đổng Thạc nhìn thấy, nơi ánh mắt cô ấy nhìn tới, có một cô gái tóc ngắn đang giận dữ đứng ở đấy, người nọ mặc váy ngắn và áo vest, chân đi giày cao gót đen, cổ đeo thẻ phóng viên, hai tay khoanh trước ngực, nhìn cô ấy bằng ánh mắt gần như coi thường.

Đổng Thạc lại quan sát kỹ cô gái tóc dài trước mặt, phát hiện cô ấy cũng đeo thẻ phóng viên, từ thẻ có thể thấy cô ấy là sinh viên đại học Truyền thông. Cô gái gái tóc dài sau khi nhặt hết giấy với sự giúp đỡ của Đổng Thạc, liền hấp tấp chạy về phía cô gái mặc vest, liên tục cúi đầu như thể đang xin lỗi.

“Mày nộp cái gì thế này? Hả?! Còn là khoa tiếng Trung? Cho mày thêm hai ngày nữa! Hai ngày cuối cùng!” Đổng Thạc đọc vài mấy chữ từ khẩu hình của cô gái mặc vest. Nhìn khí chất và trang phục, lúc thì vứt giấy, lúc thì mắng chửi chanh chua, Đổng Thạc đoán có lẽ cô ta là một trong những người đứng đầu một đoàn hội, hoặc là chị đại của sinh viên chính quy.

Sau khi mắng chửi thoả thích, cô gái mặc vest quay người dứt khoát bỏ đi, đôi giày cao gót nện xuống đất cộp cộp mà không hề ngoảnh lại, bỏ lại cô gái tóc dài sau lưng.

Cho đến khi trò khôi hài này gần đi đến hồi kết, Đổng Thạc mới dành chút tinh lực từ từ tìm kiếm khuôn mặt của cô gái này trong đầu. Anh luôn cảm thấy mình đã gặp cô ấy ở đâu đó, hơn nữa, dường như ký ức liên quan đến cô ấy không mấy vui vẻ.

“À,” Đổng Thạc nhớ ra rồi, cô ấy chính là tình nguyện viên bị mộng du rồi đập phá cửa ở viện nghiên cứu giấc ngủ lần trước đây mà.

“Lại gặp rồi.” Đổng Thạc gật đầu chào hỏi chính thức, mắt nhìn vào thẻ phóng viên treo trên cổ của cô ấy: Tô Nguyện.

“Ừm….. lúc nãy, cảm ơn ạ.” Tô Nguyện cúi đầu cảm ơn lần nữa.

“Tiện tay mà thôi.” Đổng Thạc nói: “Lúc trước thấy cô làm t ình nguyện viên, tôi còn tưởng cô là sinh viên đại học Y, không ngờ lại là đại học Truyền thông?”

Tô Nguyện men theo ánh mắt của Đổng Thạc nhìn thẻ phóng viên của mình, sau đó hơi lúng túng dùng tay che nó lại: “Nghiên cứu giấc ngủ ấy, tôi thấy trên bảng tin của làng đại học, thấy thú vị nên đăng ký tham gia thôi.” Cô ấy tránh ánh mắt của Đổng Thạc.

“Ừm, rất tốt.” Đổng Thạc gật đầu, không biết “rất tốt” cái gì, suy nghĩ một chút, anh nói tiếp: “À, chứng mộng du của cô, đã đi bệnh viện khám chưa? Tuy không phải vấn đề lớn, nhưng nếu cứ thế thì bất tiện lắm.”

Tô Nguyện thần sắc phức tạp nhìn Đổng Thạc, sau đó không nói gì mà cúi đầu bỏ đi.

“……” Đổng Thạc như vô tình giẫm phải đuôi mèo rồi bị mèo cào, anh ném câu chuyện bên lề này lên chín tầng mây, tiếp tục đi về phía phòng y tế.

———

Khi Đổng Thạc đến cửa phòng y tế, Lư Linh Vận đang chườm túi đá lên thái dương bị thương, ba đồng đội và huấn luyện viên nam đứng bên cạnh đang nói chuyện gì đó.

“Người ở bên cạnh làm cái gì thế? Lại còn ném gậy tiếp sức ra ngoài? Hả? Ném? Cố ý à?!” Một đội viên mà Đổng Thạc không biết đang tức giận phàn nàn, như thể người bị đập trúng là cô ấy.

“Chắc là không phải cố ý đâu……?” Đổng Thạc thấy em gái mình nói một câu không đầu không đuôi, lập tức cảm thấy sắp có điềm chẳng lành.

Quả nhiên, lời còn chưa dứt, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng: “Không phải cố ý? Đây là hội thể thao tỉnh chứ không phải hội thể thao trường! Người dự thi dù thế nào cũng là vận động viên bán chuyên nghiệp chứ? Chạy tiếp sức không luyện mấy nghìn lần cũng phải vài trăm lần rồi chứ? Còn là người chạy cuối cực kỳ quan trọng nữa, sao có thể vứt gậy hả?! Chẳng những vứt mà còn chuẩn xác đập trúng người như thế?” Vẫn là đội viên mà Đổng Thạc không biết kia.

“Đàn chị ở ngay làn đường bên cạnh mà, bị đập trúng cũng……” Đổng Sương không biết uống nhầm thuốc gì, lúc này mà còn không chịu chuyển phe.

“Không cần biết có phải cố ý hay không,” May mà Phương Du ngắt lời Đổng Sương trước khi người chạy thứ hai hoàn toàn xù lông: “Chắc chắn sẽ bị hủy kết quả đúng không ạ?” Cô ấy nhìn huấn luyện viên với ánh mắt dò hỏi.

“Chín phần mười là vậy, đội mình và các đội khác đã khiếu nại rồi. Dù kết quả cuối cùng thế nào, cũng không ảnh hưởng lớn đến thành tích của chúng ta.” Huấn luyện viên nói, nhìn sang Lư Linh Vận: “Lư Linh Vận, tối nay em không về cùng đội, có người tới đón đúng không?”

Lư Linh Vận từ đầu đến cuối vẫn đứng ngoài cuộc, cuối cùng cũng gật đầu đáp lại.

“Về thì nhớ đi khám nhé, dù sao cũng đập trúng đầu. Về thành tích thi đấu này nọ, thi xong rồi, không cần quá để bụng, sau này còn nhiều cơ hội mà.”

“Huấn luyện viên à, thầy quên em và Linh Vận sắp lên năm tư, chuẩn bị rời đội rồi sao?” Phương Du nhắc nhở: “Đây là lần cuối rồi. Bị gậy tiếp sức đập vào đầu, dùng kỹ xảo điện ảnh cán đích, đúng là lần cuối cùng ấn tượng sâu sắc. Không tồi không tồi, đủ để nhớ đến già rồi kể cho con cháu sau này nghe.” Cười xấu xa vỗ vai Lư Linh Vận.

Lư Linh Vận không nói hai lời, nhét túi đá vào tay Phương Du.

“Ơ, chườm đi chứ.” Phương Du nhận lấy.

“Không, nên đến lễ trao giải rồi.” Nói đoạn, Lư Linh Vận đứng dậy khỏi ghế, đi về phía cửa, đúng lúc chạm mặt Đổng Thạc ngoài cửa.

“Ừm…… Đầu không sao chứ?” Đổng Thạc thuận miệng hỏi.

“Không sao.” Lư Linh Vận lắc đầu, dường như không ngạc nhiên với sự xuất hiện của Đổng Thạc.

“Ơ, anh, sao đến mà không báo tiếng nào?” Lúc này Đổng Sương mới thấy Đổng Thạc đứng làm “thần giữ cửa” nãy giờ.

Đổng Thạc định trêu đùa cãi lại, thì một người bước ra từ phòng y tế ngay lập tức thu hút sự chú ý của anh.

“Anh Đổng?” Là Trâu Tường Bình.

“Tường Bình? Sao em lại ở đây?”

“Làm t ình nguyện viên ạ, em đã đậu vào đại học Y rồi mà, nên cảm thấy làm t ình nguyện viên Chữ thập đỏ trước khi nhập học có thể giúp em chuẩn bị tinh thần trước.” Lúc Trâu Tường Bình bước ra, Lư Linh Vận đã đi xa. Cậu vừa nói vừa bất giác nhìn theo hướng Lư Linh Vận rời đi.

“Lại là người quen hả? Được rồi, hai anh em cứ từ từ nói chuyện, em đi trước đây.” Đổng Sương — người gọi Đổng Thạc đến nhưng cuối cùng chẳng làm được gì, phất tay chào rồi rời đi.

Khi bóng dáng của người trong đội điền kinh mất hút, Đổng Thạc và Trâu Tường Bình tìm một chỗ dưới bóng râm ngoài phòng y tế để nói chuyện.

“Đúng rồi, xét nghiệm huyết thống mà em nhờ anh, đã có kết quả rồi.” Nói tới đây, Đổng Thạc cố ý dừng một chút: “Họ đúng là họ hàng.”

“Ừm……” Nghe xong kết quả, khuôn mặt của Trâu Tường Bình không lộ rõ cảm xúc thất vọng hay thở phào nhẹ nhõm.

“Sao thế?”

“Không có gì, chỉ là…… sau khi nghĩ kỹ và nói chuyện với mẹ, em thông suốt rồi. Cảm thấy như bây giờ cũng tốt. Chị ấy có phải chị của em hay không, thật ra không quan trọng lắm, chỉ cần em đối xử tốt với chị ấy là được. Nếu đúng, thì tốt; nếu không, có thêm một người bạn trong làng đại học cũng tốt mà. Vì nếu phá vỡ hàng rào kia, có thể cả hai ngay cả làm bạn cũng không được.”

“Cho nên, em vẫn nghiêng khả năng về cô ấy là chị của em? Cho dù bọn họ thật sự là chị em họ?” Đổng Thạc nhạy bén nhận ra ẩn ý trong lời nói của Trâu Tường Bình.

“Ừm…… chỉ là trực giác như thế, trực giác như tay với chân. Hơn nữa,” Trâu Tường Bình cười khổ: “Chẳng phải người trong thôn thường truyền tai nhau, bảo rằng mẹ em thực ra do ông nội mua về làm vợ cho tên khốn kia sao? Nếu mẹ em có anh chị em ruột ở thành phố, cũng không có gì kỳ lạ mà? Huống chi, nếu đúng là thế, nhiều hành động của mẹ trước đây cũng có thể giải thích được. Mẹ không tự nguyện kết hôn, mà bị bắt cóc ép buộc làm vợ ông ta, cho nên……”

Trâu Tường Bình không nói tiếp nữa, Đổng Thạc cũng không tiếp lời. Lúc này có người trong phòng y tế gọi Trâu Tường Bình vào giúp, bởi vậy, cuộc trò chuyện ngắn ngủi cứ thế kết thúc.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com