Lư Linh Vận rời mắt khỏi đồng hồ, nắm tay trái hơi mơ hồ đau đớn, sau khi xác nhận không có máu cũng không có lỗ trên tay, cô hít một hơi sâu rồi lấy điện thoại gọi cho Đổng Thạc.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối: “Linh Vận? Có chuyện gì sao?”
“Không có…… không phải.” Dù đã qua một hai tuần, nhưng Lư Linh Vận vẫn chưa quen với cách gọi này: “Tôi muốn hỏi anh một chuyện, nếu bây giờ anh có thời gian.”
Đầu dây bên kia im lặng chốc lát, như thể đang cân nhắc xem “có thời gian hay không”.
“Ừm, nói đi.”
“Trước đây trên đường đến đại học Y với tôi, ba mẹ con mà anh đã gặp, anh có phương thức liên lạc với bọn họ không?”
“Có, sao thế?”
“Tôi……” Giọng của Lư Linh Vận hơi ngập ngừng: “Trước đây tôi từng gặp nam sinh đó, cậu ta đột ngột chặn đường tôi và gọi tôi là ‘chị’. Chuyện của tôi, chắc anh cũng biết, tôi là trẻ mồ côi, ngoài ông ngoại ra thì tôi không có ký ức về những người thân khác, cho nên…… Tôi đã suy nghĩ rất lâu, trước đây hỏi anh về chuyện của nam sinh đó cũng vì lý do này, nghĩ tới nghĩ lui, tôi cảm thấy……”
“Được, tôi hiểu rồi. Tôi chỉ có số của bà Trâu, lát nữa sẽ gửi qua WeChat cho cô.” Anh bổ sung thêm: “À, có một chuyện cô nên biết, hai đứa bé đó cũng là trẻ mồ côi, được vợ chồng họ Trâu nhận nuôi, không có quan hệ máu mủ.”
“Cảm ơn.”
“Không có gì. Còn nữa, nghi phạm trong vụ án xe trực tuyến đã được xác định, tên là Vương Thắng, là con trai duy nhất của ông chủ giải trí Thắng Quần, khuôn mặt giống hệt bản phác họa mà cô Lưu chọn, cô cẩn thận chút nhé.”
“…… Ừ.”
Tút tút, điện thoại ngắt máy.
Đổng Thạc nhanh chóng gửi số điện thoại của bà Trâu, Lư Linh Vận không chần chừ mà gọi ngay. Chỉ là lúc này, chuông reo rất lâu mới có người bắt máy.
“Alo, xin chào?” Là giọng của bà Trâu.
“Xin chào, cho hỏi dì là mẹ của Trâu Tường Bình đúng không ạ?”
“Đúng rồi, cô là……?”
“Tôi là Lư Linh Vận, có được số điện thoại của dì thông qua cảnh sát Đổng Thạc. Chúng ta đã từng gặp mặt cách đây hai ba tuần tại quán lẩu Haidilao trong trung tâm thương mại, Trâu Tường Bình đột nhiên chặn tôi lại vì nghĩ tôi là chị của cậu ấy.”
“…… À, tôi nhớ rồi. Vậy cô tìm Tường Bình……? Thằng bé này trước đây được chị chăm sóc, tình cảm đối với chị rất sâu đậm, vì thế không chịu tin chị của nó đã……”
“Tôi cũng là trẻ mồ côi.” Nhận thấy chữ “chết” sắp thốt ra, Lư Linh Vận ngắt lời bà ấy: “Tôi…… không giấu gì dì, tôi không có ký ức lúc bé, chỉ nghe các thầy cô ở cô nhi viện nói gia đình tôi gặp chuyện…… Tôi…… Tôi thường mơ thấy những thứ như hồi ức, nhưng không chắc lắm. Tôi…… hình như…… thật sự có một đứa em trai. Vì vậy……”
Dừng một chút: “Tôi biết điều này nghe có vẻ hoang đường, yêu cầu của tôi có thể sẽ khiến dì cảm thấy phiền, nhưng mà…… không biết dì có sẵn lòng dẫn Trâu Tường Bình và Trâu Nhụy gặp tôi một lần không? Tôi chỉ muốn…… nghe câu chuyện của mọi người, cũng như để xóa bỏ vọng tưởng của tôi.”
Bà Trâu như muốn nói gì đó.
“Sẽ không tốn nhiều thời gian của dì đâu!” Lư Linh Vận vội nói tiếp: “Cũng sẽ không…… Tôi đã trưởng thành, hoàn toàn độc lập về kinh tế, dì đừng lo lắng…… tôi……”
Đợi một lát, thấy đối phương hình như có vẻ đồng ý, cô mới tiếp tục nói: “Dì có biết nhà hàng Hồ Nam ‘Cố Tương’ trong trung tâm thương mại không? Đúng lúc đó là nơi tôi làm việc, trưa nay tôi ở đó, dì có thể dẫn Trâu Tường Bình và Trâu Nhụy đến đó không, xem như giải quyết bữa trưa luôn? Dì đừng lo lắng, sẽ không tốn tiền của dì, tôi…… không phải kẻ lừa đảo cũng không phải quảng cáo. Tôi nói với ông chủ một tiếng, giữ cho dì một phòng riêng, chi phí sẽ do tôi lo. Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn……”
“Được rồi.” Đối phương ngắt lời cô: “Tôi thấy hôm đó cô mặc đồ thể thao, chắc cũng chỉ là sinh viên đúng không? Cô làm thêm kiếm được bao nhiêu? Tôi dẫn con mình đi ăn cơm, mà lại để một sinh viên như cô bao sao? Tôi cũng là trẻ mồ côi, tôi hiểu tâm trạng muốn tìm gia đình, tìm người thân của cô. Đúng lúc hôm nay chúng tôi ở khách sạn không có kế hoạch gì, cô xem lúc nào phù hợp, tôi sẽ nói với hai đứa nhỏ, rồi dẫn chúng qua đó.”
Bà ấy nói tiếp: “Cô thông qua cảnh sát Đổng tìm được chúng tôi, thế thì chắc cảnh sát Đổng đã nói cho cô biết chuyện về Tường Bình rồi đúng không? Tôi thấy chị của nó thật sự là một khúc mắc lớn trong lòng nó, đúng lúc hai người gặp mặt nói chuyện, xem có phải nhận nhầm hay không. Nếu là thật, mọi người đều vui vẻ; nếu là nhận nhầm, dù sao sau này cũng học ở đại học thành phố, có thêm một người quen cũng là chuyện tốt mà.”
Vương Thắng vào nhà vệ sinh khoảng 12 giờ 30 phút, nếu cả nhà bọn họ rời khỏi khách sạn trước 12 giờ, khả năng tình cờ gặp sẽ không cao. Từ khách sạn đến trung tâm thương mại, đi xe mất ít nhất hai mươi phút, nhiều thì một tiếng, huống chi là giờ cao điểm nghỉ trưa ăn trưa, như vậy……
“Vậy…… dì xem, hẹn lúc 12 giờ rưỡi được không?”
“Được, cô quyết định đi. Trung tâm thương mại, nhà hàng Hồ Nam ‘Cố Tương’ phải không? Hẹn gặp cô sau.”
“Vâng, cảm ơn, lát nữa gặp.”
Vừa tắt điện thoại, Phương Du vắt khăn tay lên cổ, không có chút hình tượng nào bước vào ký túc xá: “Sao, trưa nay cậu không ăn ở canteen à?” Rõ ràng đã nghe được kha khá cuộc trò chuyện của Lư Linh Vận.
Cũng may, Lư Linh Vận biết, Phương Du là người hiểu “phi lễ chớ nghe” và “đúng chừng đúng mực”, nên cô không để trong lòng. “Ừ, tớ có việc ra ngoài một chút. Nếu đến giờ tập mà tớ vẫn chưa về, cậu giúp tớ xin phép huấn luyện viên nhé, cảm ơn nhiều.”
“Chậc chậc chậc, gần đây cậu xin nghỉ suốt, nếu không phải vì cậu là Lư Linh Vận, chắc huấn luyện viên đã xù lông lâu rồi? Ôi,” Phương Du nhún vai một cách khoa trương: “Thời buổi này, giữa người với người quả thật luôn có sự khác biệt nhỉ ——” Cô ấy kéo dài giọng để trêu chọc Lư Linh Vận.
Lư Linh Vận vẫn cười nhẹ như thường lệ, mặc cho Phương Du trêu chọc, còn mình thì lấy điện thoại ra, mở ứng dụng đặt xe.
“Này, cậu còn dám dùng ứng dụng này sao?” Phương Du tiến đến gần: “Dù cậu là loại người như bé gián đánh mãi không chết, thì cũng phải biết quý trọng mạng chứ?” Nói đoạn, cô ấy định giật điện thoại của Lư Linh Vận.
“Tớ gọi taxi, yên tâm đi.” Cô đẩy tay Phương Du ra.
“Được được, cậu đặt đi, đặt đi, tớ chờ để gọi 110 và 120 cho cậu.”
“Ừ, vậy mạng nhỏ của tớ giao cho cậu đấy, làm phiền cậu nhé.” Sau khi đặt xe xong, Lư Linh Vận quay người, ở góc mà Phương Du không nhìn thấy, cô lấy một cái kim bấm từ máy dập ghim trên bàn, đút vào túi áo trước khi rời khỏi ký túc xá: “Chiều gặp nhé.” Cô vẫy tay với Phương Du qua khung cửa sổ.
Taxi đến rất đúng giờ, Lư Linh Vận vừa ghi xong dãy số dưới đồng hồ đeo tay, xe đã đến.
Trên điện thoại của tài xế đặt bên trái bảng điều khiển hiển thị điểm đến là trung tâm thương mại, như cô mong muốn, trên đường sẽ đi ngang qua khách sạn A Pháp.
Giữa giờ cao điểm, tốc độ xe chậm đến mức có thể sánh ngang với xe đẹp trên làn đường xanh bên cạnh, vì vậy, suốt quãng đường này, tài xế chán ngán, Lư Linh Vận cũng buồn tẻ. Chỉ tiếc rằng, tài xế liên tục gợi ra nhiều chủ đề để giải tỏa, nhưng đều bị Lư Linh Vận nhẹ nhàng từ chối như đấm vào bông.
Cô buồn chán dùng một tay chống cằm, cùi chỏ tỳ vào cửa sổ xe, ánh mắt như vô tình liếc qua gương chiếu hậu, lại như tình cờ thấy hai chiếc xe con màu đen bám theo xe taxi không xa không gần, cô càng may mắn hơn khi thấy Xa Nhuệ ngồi trong chiếc xe gần nhất, đáng tiếc Xa Nhuệ không thấy cô đã thấy cậu ta.
Hành trình im ắng này trôi qua rất chậm rất chậm, cùng với cái nóng và mệt mỏi của buổi trưa hè, cùng với ánh nắng chói chang và tiếng động cơ điều hòa cũ kỹ trong xe. Khi chiếc xe vất vả lắm mới đến gần khách sạn A Pháp, đường rộng hơn một chút và tốc độ xe nhanh hơn một chút, thời gian đã gần 12 giờ 30 phút.
Chính ngay lúc này, Lư Linh Vận đột nhiên khom lưng ôm bụng: “Bác, tài, phiền anh dừng lại bên đường một chút, được không?” Cô ngẩng đầu lên, mặt mày tái xanh: “Tôi muốn…… đi vệ sinh…… nếu anh vội nhận đơn, thì đi luôn cũng được, tôi sẽ thanh toán tiền xe ngay bây giờ.” Nói xong, cô lấy ra một xấp tiền giấy nhàu nhĩ, không nhiều không ít, vừa đúng số tiền trên đồng hồ tính cước. Tiếp đó, cô luồn tay qua khoảng vách ngăn giữa ghế lái và ghế hành khách, đẩy tiền lên phía trước, rồi bày ra vẻ mặt khó chịu như muốn xuống xe đi vệ sinh.
Chẳng biết là cảm thấy giải thoát hay càng bực bội hơn, tài xế dừng xe bên đường, lấy tiền: “Cô bé, cô chắc chứ?”
“Ừ ừ ừ.” Lư Linh Vận dùng một tay đẩy cửa xe ra, sau đó chạy một mạch đến khách sạn A Pháp mà không hề ngoảnh đầu lại.
Sau khi xe taxi thả khách xuống thì đi luôn, còn hai chiếc xe đen bám đuôi phải bất ngờ dừng lại.
——
12 giờ 39 phút.
Lư Linh Vận đến trước cửa nhà vệ sinh số 4 gần nhà hàng nhất trong khách sạn. Quả nhiên, như Đổng Thạc đã nói, cô tận mắt thấy một người đàn ông đi qua vô tình đá đổ biển báo “đang dọn dẹp” trước cửa. Người đàn ông liếc nhìn biển báo bị đổ, không cúi xuống nhặt lên, mà lại giả vờ không thấy, hai tay đút túi quần rồi đi tiếp.
Hít sâu một hơi, Lư Linh Vận rút chiếc kim bấm từ túi ra, kẹp giữa ngón trỏ và ngón cái tay phải, bước vào. Mở cửa nhà vệ sinh nữ ra, cô đúng lúc bắt gặp một người mặc đồng phục nhân viên dọn dẹp bước ra từ một buồng, chính là Vương Thắng.
“Mấy nhát dao đó,” Lư Linh Vận chỉ lồ ng ngực của mình, khóe miệng lại càng giương cao hơn: “Khiến tao đau lắm……” Âm cuối kéo dài.
“Hay là,” Cô nheo mắt, ánh mắt bình thường vô hại nhưng lúc này lại tràn đầy sự đáng sợ yêu diễm: “Mày cũng thử chút nhé? Đúng lúc……”
Cô hạ giọng: “Mày biết quá nhiều rồi.”
“Á, á, á, á ——” Vương Thắng như con chó hoang bị giẫm phải đuôi, điên cuồng rút dao giấu trong người, chém về phía Lư Linh Vận.
Lư Linh Vận vẫn giữ nguyên nụ cười khiếp người, lặng lẽ ấn mũi kim bấm vào ngón trỏ.
——
“Á ——”
Xa Nhuệ và các cảnh sát khác vừa chạy đến gần nhà hàng, bèn nghe một tiếng hét như thế. Bọn họ theo âm thanh vọt vào nhà vệ sinh nữ, thì nhìn thấy…… trên sàn nhà trong nhà vệ sinh, hai người ngã xuống, Vương Thắng và Lư Linh Vận.
Vương Thắng nằm dưới đất, tay ôm ngực trái, miệng há to, mắt vô hồn, cảnh sát có kinh nghiệm nhìn một cái là biết, anh ta đã tắt thở. Một con dao rơi bên cạnh anh ta, nhìn kỹ, trên cán dao còn vương lại dấu vân tay nhờn nhợt của anh ta. Còn Lư Linh Vận thì mặt mày đau đớn nằm trên sàn, miệng sùi bọt mép, tay chân co giật như bị điện giật.
Xa Nhuệ là người đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, cậu ta vô thức sững sờ, nhất thời không biết nên làm gì.
“Mau tránh ra!” Đổng Thạc không biết từ lúc nào đã theo đến, chỉ thấy anh chen lấn mở đường, cứng rắn phá ra một khe hở trong đám đông, xông vào nhà vệ sinh: “Tất cả ra ngoài! Đừng chắn không khí! Cô ấy lên cơn động kinh!!”
Sau khi đuổi mọi người ra, Đổng Thạc không để ý đến xác chết bên cạnh, cẩn thận bước đến bên Lư Linh Vận, trong lúc tay chân cô co giật mà không tự làm đau mình, anh lật người cô nằm nghiêng, sau đó dùng khăn giấy lau sạch bọt mép bên miệng cô.