Bắc Đẩu Dẫn Lối Em Về Nhà

Chương 9



Bà ta cãi nhau với Lâm Chấn lần đầu tiên, trách ông ta thiên vị, lạnh lùng, không phải là một người cha tốt.

Ầm ĩ xong, bà ta khóc lóc: "Cái nhà này vốn dĩ rất tốt đẹp.”

“Vãn Nguyệt ngoan ngoãn hiểu chuyện, luôn khiến tôi vui nhất.”

“Từ khi Tinh Phồn về nhà, tôi và con bé mỗi ngày đều sống trong lo sợ."

Nói mãi nói mãi, tâm trạng bà ta dần dần sụp đổ: "Sớm biết như vậy, thà là..."

"Thục Vân!"

"Mẹ!"

Nửa câu sau còn chưa kịp nói ra, đã bị Lâm Chấn và Lâm Minh Tế đồng loạt lớn tiếng cắt ngang.

Ngụy Thục Vân tỉnh táo lại, nhìn thấy tôi đứng bên cạnh, trong mắt hiện lên vẻ áy náy: "Mẹ không có ý đó.”

“Mẹ... mẹ chỉ là tâm trạng không tốt."

Tôi c.h.ế.t lặng: "Không sao."

Thật sự không sao cả.

Tôi quay người, rời khỏi phòng bệnh.

Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống.

Thật kỳ lạ.

Tôi rõ ràng không hề quá buồn.

Lâm Minh Chiêu đụng mặt tôi, đang muốn nổi giận, nhìn thấy vệt nước mắt trên mặt tôi, cậu ta ngẩn người.

Cậu ta bực bội vò tóc, giọng điệu dịu xuống: "Cô không có việc gì thì đừng đến đây.”

“Chị Vãn Nguyệt chắc không muốn nhìn thấy cô đâu."

Tôi không đáp lời, đi thẳng ra khỏi bệnh viện.

Không biết từ lúc nào trời đã bắt đầu đổ tuyết, gió lạnh dữ dội ùa vào người tôi.

Mùa đông lại đến rồi.

Thật lạnh.

Tôi siết chặt áo, một mình bước vào tuyết.

Đột nhiên, một chiếc ô lớn che trên đầu tôi.

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Trần Hành Giản đang nhìn tôi với vẻ mặt đầy lo lắng.

"Anh đưa em về."

Tôi thẳng thừng từ chối.

Anh ta kiên trì: "Tiện đường thôi."

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Trần Hành Giản nói với tôi, chỗ anh ta dạy kèm vừa hay ở gần nhà họ Lâm.

Tối qua tan học thấy xe cứu thương đi từ nhà tôi ra, lo lắng tôi có chuyện nên mới đi theo đến bệnh viện.

"Chuyện của Lâm Vãn Nguyệt không liên quan đến em." Anh ta nhìn tôi, đáy mắt tràn đầy xót xa.

Tôi ghét cay ghét đắng ánh mắt này.

Khiến người ta sinh ra ảo giác, tưởng rằng anh ta yêu tôi sâu đậm.

Tôi khẽ cười một tiếng: "Anh quan tâm tôi như vậy làm gì? Chẳng lẽ là thích tôi sao?"

"Phải." Tôi nghe thấy anh ta nói.

Tôi lập tức ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt nghiêm túc của anh ta.

Trần Hành Giản sao có thể mặt không đỏ, tim không đập mà nói ra lời dối trá như vậy?

Tôi vô cùng tức giận: "Anh nghĩ tôi rất dễ lừa đúng không?”

“Anh tiếp cận tôi, chẳng phải là nhìn trúng thân phận tiểu thư nhà họ Lâm của tôi, có thể giúp anh nổi bật, vượt qua khoảng cách tầng lớp sao?"

Thật ra nếu ban đầu anh ta nói thật với tôi, dù chúng tôi chỉ làm bạn bè, tôi cũng nguyện ý giúp đỡ anh ta.

Tại sao lại hèn hạ lừa dối tình cảm của tôi như vậy?

Anh ta chẳng khác gì người nhà họ Lâm.

Đều âm thầm khinh thường tôi.

Trần Hành Giản nhíu mày, giọng điệu đau khổ: "Em hiểu lầm rồi."

Tôi không muốn nghe những lời giả dối này nữa, lạnh mặt nói: "Tóm lại, tôi không thích anh.”

“Sau này xin anh giữ khoảng cách với tôi."

Nói xong tôi tự mình bắt taxi rời đi.

Để lại một mình anh ta cô đơn đứng trong tuyết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

12

Những ngày sau đó, người nhà họ Lâm ngày nào cũng chạy đến bệnh viện.

Đặc biệt là Ngụy Thục Vân, có lẽ là cảm thấy khó xử với tôi, nên sáng sớm đi tối mịt mới về.

Tôi cũng vui vẻ yên ổn.

Hết học kỳ sau là thi đại học, tôi dồn hết tâm trí vào việc học, cả ngày nhốt mình trong phòng.

Từ Lộ Dương sợ tôi ở nhà sinh bệnh, hẹn tôi cùng nhau dắt chó đi dạo.

Tôi không từ chối.

Tôi rất nhớ Đường Đậu và Phó Thuyền Trưởng. Đương nhiên, còn có dì Ông Thanh.

Người duy nhất đối xử chân thành với tôi ở kiếp trước.

Bà ấy là luật sư, trên tòa uy phong lẫm liệt. Thực ra ngoài đời là một người đặc biệt đáng yêu.

Dì Ông Thanh có đôi mắt dịu dàng.

Khi gọi tên tôi, giọng nói cũng đặc biệt dễ nghe.

Bà ấy đặc biệt thích ăn đồ ngọt.

Mỗi lần đến nhà họ Từ, tôi đều mang theo bánh ngọt tự làm.

Bà ấy sẽ ăn hết với vẻ mặt hạnh phúc, sau đó ôm chặt tôi không chịu buông: "Tiểu Phồn, sao con không phải là con gái của dì nhỉ?"

Đúng vậy.

Tại sao lại không phải nhỉ?

Thật đáng tiếc.

Lần này vừa hay cha Từ ở nhà, thấy chúng tôi lại quấn quýt lấy nhau, cười ha ha đề nghị: "Hay là nhận làm con gái nuôi đi."

Dì Ông Thanh nhìn tôi, nghiêm túc suy nghĩ.

"Không được." Từ Lộ Dương đang chải lông cho Đường Đậu đột nhiên lên tiếng: "Con không muốn có thêm em gái đâu."

Đồ keo kiệt.

Trong lòng tôi có chút nghẹn lại, lén ra lệnh cho Phó Thuyền Trưởng: "Cắn cậu ta đi."

Phó Thuyền Trưởng vẫy đuôi chạy đi, đến bên cạnh Từ Lộ Dương lại ngoan ngoãn nằm xuống.

Tức chết!

Chủ đề vừa rồi không có tiếp tục nữa.

Trời đã nhá nhem tối, tôi nên về nhà rồi.

Từ Lộ Dương đề nghị đưa tôi về.

Tôi vẫn còn giận, thẳng thừng từ chối, bước đi rất nhanh.

Gió lạnh thổi qua, lại cảm thấy mình thật buồn cười.

Đúng lúc đó Từ Lộ Dương gọi đến.

Tôi đang định nhấc máy, có người bịt miệng tôi từ phía sau, kéo tôi vào rừng cây nhỏ ven đường.

Tôi cố sức giãy giụa, cào trúng tay đối phương.

Bà ta buông tôi ra, lúc này tôi mới nhìn rõ, người đó là mẹ nuôi của tôi, Lý Xuân Mai.

Bà ta như phát điên xông tới, dùng sức bóp cổ tôi:

"Con gái tao mới là thiên kim tiểu thư nhà họ Lâm!”

“Mày đi c.h.ế.t cho tao!"

Ý thức của tôi dần dần biến mất, bên tai chỉ còn tiếng chửi rủa của Lý Xuân Mai.

Sau đó lại mơ hồ nghe thấy tiếng chó sủa.

"Lâm Tinh Phồn!"

Khi tầm nhìn hoàn toàn chìm vào bóng tối, giọng Từ Lộ Dương truyền rõ ràng vào tai tôi.

13

Lúc tỉnh lại lần nữa, tôi đang ở bệnh viện.

Từ Lộ Dương đã cứu tôi.

Lý Xuân Mai bị cảnh sát bắt giữ.

Theo lời khai của bà ta, vì bản thân bị ung thư, lại biết con gái ruột ở nhà họ Lâm bị tôi dồn ép đến mức tự sát.

Cho nên mới nghĩ đến việc đồng quy vu tận với tôi.

Chuyện này liên quan đến thân thế của tôi và Lâm Vãn Nguyệt, tôi dứt khoát nói với cảnh sát toàn bộ sự thật chuyện Lý Xuân Mai tráo đổi con, cũng như việc hai vợ chồng bà ta ngược đãi tôi.

Ban đầu tôi định sau khi thi đại học xong mới tính sổ với vợ chồng họ Trịnh.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com