Tôi giơ tay, chiếc khăn choàng trên người vô tình trượt xuống, lộ ra vết sẹo dữ tợn sau lưng.
Có người kinh hãi kêu lên.
Giống như một nốt nhạc lạc điệu đột ngột xuất hiện trong một chương nhạc du dương, cả bản nhạc đều loạn nhịp.
Thái độ của người nhà họ Lâm đều thay đổi.
Ngụy Thục Vân lộ vẻ mặt kinh hãi, buột miệng thốt ra: "Ai làm con bị thương thành thế này?"
Tôi ngoảnh lại nhìn vết thương sau lưng, thản nhiên nói: "Cha mẹ nuôi ạ."
Xung quanh nhất thời im lặng.
Ngụy Thục Vân luống cuống nhặt chiếc khăn choàng lên cho tôi: "Trước đây con chưa từng nói..."
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Tôi lộ vẻ mặt tủi thân: "Ngày đầu tiên con về nhà đã nói rồi, cha mẹ của Lâm Vãn Nguyệt thường đánh con.
“Chỉ là mọi người hy vọng con và cô ấy làm chị em tốt, không muốn nghe thôi."
Lâm Vãn Nguyệt nghe vậy, nước mắt lã chã rơi xuống: "Xin lỗi, đều tại chị."
Mẹ Lâm lập tức rời sự chú ý sang, vội vàng quay người lại an ủi cô ta.
Chiếc khăn choàng vừa mới khoác lên người tôi lại trượt xuống đất lần nữa.
Lâm Minh Chiêu hơi giận dữ nói: "Ngày lành tháng tốt, sao lại xúi quẩy vậy chứ!"
Tôi đứng ngây người tại chỗ, nhìn chằm chằm Lâm Vãn Nguyệt: "Nếu cô thật sự cảm thấy áy náy, thì làm ơn đừng khóc nữa."
Có người thương cảm cho cảnh ngộ của tôi, phẫn nộ lên tiếng: "Đúng đấy! Người không biết còn tưởng cô chịu ấm ức gì ghê gớm lắm.”
“Rõ ràng người đáng thương nhất là Lâm Tinh Phồn."
Một hòn đá ném xuống làm dậy ngàn lớp sóng, tiếng chỉ trích nối gót nhau kéo đến.
"Đổi lại là tôi, tôi không dám ở lại cái nhà này đâu."
"Dạo trước còn giả vờ bị bắt nạt, tâm địa đen tối y như cha mẹ cô ta."
"Tôi cũng nhớ chuyện đó, ban đầu còn không tin cô ta lại như vậy, bây giờ xem ra, đúng là di truyền."
...
Những người lên tiếng đều là bạn học của tôi.
Người trẻ tuổi dễ bị ảnh hưởng cảm xúc, anh một câu tôi một lời, nói đến mức mặt Lâm Vãn Nguyệt lúc xanh lúc trắng.
Cũng có mấy quý bà nhà giàu thích hóng chuyện, bóng gió mỉa mai trước mặt cha mẹ Lâm.
"Hai vị đúng là có lòng Bồ Tát, người ta coi con gái ruột của các vị như cỏ rác, tùy ý ngược đãi, các vị lại nâng niu con gái người ta như trân bảo."
"Tấm lòng như vậy, tôi tự thấy mình không bằng."
Sắc mặt Ngụy Thục Vân càng lúc càng khó coi.
Lâm Chấn đứng bên cạnh bà ta, bình tĩnh đối đáp: "Tội của cha mẹ không nên trút lên đầu con cái.”
“Hôm nay là sinh nhật của con bé, không nên nhắc đến những chuyện không vui này."
Ông ta nháy mắt ra hiệu.
Ngụy Thục Vân hiểu ý, vội vàng đi tới nói với tôi: "Con mệt rồi, mẹ đưa con về phòng nghỉ ngơi."
Như vậy thì không được.
Tôi còn chưa xem náo nhiệt đủ.
Tôi lớn tiếng nói: "Sao lại muốn con về? Bữa tiệc còn chưa kết thúc mà."
Bà ta nghẹn lời.
Lâm Minh Chiêu nắm chặt cổ tay tôi, ghé sát tai thì thầm: "Lâm Tinh Phồn, cô có bệnh à? Làm như vậy có lợi gì cho cô?"
Tôi chẳng quan tâm có lợi hay không.
Tôi chính là có bệnh.
Trong lòng tôi ẩn giấu một con rắn độc.
Không thể nhìn Lâm Vãn Nguyệt sống thoải mái.
Tôi muốn cô ta bị người ta ghét bỏ, bị người ta phỉ nhổ, chịu đựng những khổ sở mà tôi đã từng trải qua.
Như vậy, tôi mới có thể cảm thấy tốt hơn được.
Lực trên cổ tay tôi càng lúc càng mạnh, Lâm Minh Chiêu dùng sức kéo tôi đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi đang muốn phát điên, có người chắn trước mặt chúng tôi, giọng nói trong trẻo như gió xuân thổi qua.
"Không biết tôi có vinh hạnh này không, mời cậu nhảy một điệu?" Từ Lộ Dương đưa tay về phía tôi.
Tôi nhìn cậu ấy.
Bốn mắt chạm nhau, lập tức hiểu ý.
Cậu ấy đang giúp tôi.
Tôi đặt tay vào lòng bàn tay cậu ấy: "Tôi rất vui lòng."
Lâm Minh Chiêu còn muốn nói gì đó, bị Lâm Minh Tế ngăn lại.
Từ Lộ Dương dẫn tôi đến giữa sàn nhảy, liếc nhìn chiếc khăn choàng tôi vứt sang một bên.
Hỏi: "Không cần cái đó nữa sao?"
Tôi cười hỏi lại: "Như vậy khó coi lắm sao?"
Cậu ấy lắc đầu, đôi mắt sáng như sao càng thêm rực rỡ dưới ánh đèn.
"Người khó coi là người làm tổn thương cậu."
Đêm đó, tôi phơi bày những vết sẹo xấu xí này trước mặt tất cả mọi người.
Kiếp trước tôi liều mạng giấu chúng đi, thậm chí còn lén lút đi phẫu thuật xóa sẹo.
Tưởng rằng bớt đi một chút tì vết, sẽ có thêm vài phần cơ hội được yêu thương.
Sau này mới phát hiện, mình đã sai lầm đến mức nào.
Tiếng bàn tán trong đám đông càng lúc càng lớn, dọa Lâm Vãn Nguyệt tìm cớ trốn về phòng mình.
Bữa tiệc kết thúc sớm.
9
Vốn tưởng đợi mọi người đi hết, sẽ có một trận cuồng phong bão táp chờ đợi tôi.
Không ngờ nhà họ Lâm lại tĩnh lặng như tờ.
Thậm chí không ai dám chủ động bắt chuyện với tôi, thỉnh thoảng chạm mắt nhau cũng nhanh chóng lảng tránh.
Cứ như tôi là thú dữ ăn thịt người.
Tôi thấy buồn cười, cố ý lượn lờ trước mặt họ.
Trong không khí im lặng tràn ngập vẻ lúng túng, khiến người ta nghẹt thở vô cùng.