“Giả vờ cái gì? Không phải cô cũng ghét tôi à?” Tôi cong môi cười.
Cô ta khó hiểu nhìn tôi một cái, hình như vô cùng kinh ngạc vì diễn xuất của mình không có tác dụng.
Thấy tôi vẫn luôn lạnh mặt, cô ta cũng thôi diễn, ngẩng đầu nhìn lướt qua tôi.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
“Chúng ta cứ chờ thôi.”
6
Có thông tin từ kiếp trước, kiếp này tôi thích ứng cuộc sống cấp ba rất nhanh.
Lần đầu tiên thành tích thi tháng vượt qua Lâm Vãn Nguyệt.
Tôi nghe được lời tán dương đầu tiên từ cha mẹ trong suốt cả hai kiếp.
Bọn họ khen tôi thông minh, không hổ là con cái nhà họ Lâm.
Lâm Vãn Nguyệt có vẻ cảm nhận được nguy cơ, ánh mắt nhìn tôi có thêm vài phần lạnh lẽo.
Không lâu sau, trên trường truyền ra thông tin cô ta bị bắt nạt.
Trên bàn học cô ta bị người ta viết lời nhục mạ thô tục, trong ngăn bàn phát hiện chuột chết.
Các bạn học bàn tán ầm ĩ.
Một ngày nọ, cô ta ở trong nhà vệ sinh, bị dội nước lạnh cả người, hiện trường ngoại trừ cô ta, chỉ có mình tôi.
Vụ án lập tức được phá, hung thủ chỉ có thể là tôi.
Lâm Minh Chiêu lo cô ta bị cảm lạnh, đưa cô ta đến bệnh viện.
Cha mẹ Lâm nhanh chóng đi theo.
Ngay cả Lâm Minh Tễ du học nước ngoài, lệch giờ mười hai tiếng cũng gọi video đến.
Lâm Vãn Nguyệt khóc sướt mướt: “Con sai rồi, con không nên ở lại nhà họ Lâm.”
Ngụy Thục Vân đau lòng lau nước mắt cho cô ta: “Vãn Nguyệt, sao con lại nói như thế?”
Lâm Minh Chiêu lườm tôi một cái, nói: “Thật ra chị bị bắt nạt trên trường một thời gian rồi. Nhưng chị nói không muốn ảnh hưởng đến tình cảm gia đình nên mới cầu xin con giấu hộ.”
“Không ngờ Lâm Tinh Phồn ngày càng quá mức!”
Mấy ánh mắt đồng loạt quét về phía tôi.
Tôi lạnh nhạt nói: “Như lời tôi đã nói, lấy chứng cứ ra trước đi.”
Lâm Minh Chiêu nghiến răng nghiến lợi: “Hôm nay trong nhà vệ sinh chỉ có hai người, lẽ nào chị tôi tự giội nước vào người mình chắc?”
Tôi gật đầu: “Nếu tôi dội cô ta, tôi cũng không dùng nước sạch như thế.”
Cậu ta bị tôi chọc điên, lấy điện thoại tìm mấy bức ảnh, là mấy lời thô tục trên bàn học Lâm Vãn Nguyệt.
Mấy câu trên đó đều mắng cô ta tu hú chiếm tổ chim khách, là đồ đê tiện không biết xấu hổ.
Không thể không nói khá là có tâm, chữ viết quả thật khá là giống chữ tôi.
“Cô dám nói không phải cô viết?”
Lâm vãn Nguyệt đúng lúc khóc thút thít: “Con tưởng nhịn một chút, em gái bớt giận có thể tha cho con.”
Đôi mắt cô ta vừa đỏ vừa sưng, trông đáng thương cực kỳ.
Ngụy Thục Vân kéo cô ta vào lòng, ánh mắt nhìn tôi có chút thất vọng: “Trước mẹ còn tưởng con là đứa trẻ ngoan…”
Tôi nhếch môi cười: “Bây giờ còn không thể chứng minh chắc chắn là tôi làm mà?”
Bà ta nhăn mày, tức giận nói: “Đã làm sai còn không thừa nhận.”
“Mẹ chăm Vãn Nguyệt từ nhỏ, tính con bé thế nào mẹ rõ nhất, con bé sẽ không nói dối.”
Lâm Chấn cũng giận tái mặt: “Xin lỗi chị con đi.”
Tôi nhìn một màn này, trong lòng không vui không buồn.
Chỉ chậm rãi lấy điện thoại trong túi ra, phát một đoạn ghi âm.
Đầu tiên là tiếng chất vấn của tôi: “Cô lên cơn gì vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngay sau đó là tiếng nước dội.
Lâm Vãn Nguyệt vui vẻ cười: “Cô đang bắt nạt tôi mà.”
Tôi: “Khổ nhục kế à?”
Lâm Vãn Nguyệt không phủ nhận.
TôI: “Nói vậy, mấy chuyện trước đó cũng là cô tự biên tự diễn?”
Cô ta: “Cô nghĩ trước xem nên xin lỗi tôi thế nào đi!”
Tôi: “Cô tưởng mọi người là đồ ngốc, cô nói gì bọn họ cũng tin à?”
Cô ta: “Không ngại thì cùng thử chút đi.”
Xung quanh lập tức yên tĩnh đến đáng sợ.
Lâm Minh Chiêu mở miệng đầu tiên: “Cô động tay động chân gì à?”
Tôi thật sự nghi ngờ có phải đầu anh ta hỏng rồi không.
“Không tin à? Tôi còn nhớ cô ta đổi bàn rồi, bàn cũ vẫn cất dưới kho, tìm người giám định nét bút không khó đâu nhỉ?”
Khuôn mặt nhỏ của Lâm Vãn Nguyệt trắng bệch.
Lâm Minh Chiêu đuối lý, ngoài miệng vẫn bướng bỉnh: “Chị tôi làm vậy nhất định là có nỗi khổ tâm.”
Ngụy Thục Vân tỉnh táo lại, nắm tay con gái bảo bối, ánh mắt tha thiết: “Vãn Nguyệt… Rốt cục là sao con lại như vậy?”
Lâm Vãn Nguyệt run rẩy, như con thỏ nhỏ bị giật mình.
“Con… con sợ mọi người không cần con nữa.”
“Em gái ghét con như vậy, nhất định sẽ tìm cách đuổi con đi.”
Giọng cô ta nghẹn ngào đáng thương: “Con không muốn rời khỏi mọi người.”
Lâm Chấn nghiêm túc nói: “Vậy cũng không thể làm vậy được!”
Lâm Vãn Nguyệt giật mình, có lẽ không ngờ có ngày cha sẽ dùng ngữ khí trách cứ để nói chuyện với cô ta.
Cô ta cắn chặt môi, tội nghiệp nhìn mẹ Lâm, nước mắt trong mắt lập tức rơi xuống từng giọt.
Ngụy Thục Vân thấy thế, bước đến xoa dịu: “Trẻ con đòi tình thương thôi, không phải chuyện lớn gì, thôi bỏ qua đi.”
“Nói cho cùng cũng là người làm cha mẹ chúng ta không đúng, sau khi Tiểu Phồn về nhà, cũng không để ý đến cảm xúc của Vãn Nguyệt.”
Người trên giường bệnh hắt hơi một cái, bác sĩ nói cô ta cảm lạnh, hơi lên cơn sốt.
Mẹ Lâm càng lo lắng hơn, hốc mắt đỏ ửng.
Cha Lâm không đành lòng, còn trách ngược lại tôi: “Con cũng có lỗi sai.”
“Rõ ràng lúc trước có thể giải thích hiểu rõ, không nên khiến mọi việc đi xa, để Vãn Nguyệt thành trò chê cười như vậy.”
“Con học tâm tư ác độc này ở đâu thế?”
Tôi ngơ ra, vị đắng lan ra khắp cả người.
Thở phào một cái, lại mang theo chút tự giễu nói: “Con chỉ muốn chứng minh cô ta nói không đúng.”
“Con tin cha mẹ con sẽ không quá đáng coi con là đứa trẻ hư.”
…
Người đàn ông đối diện bị nghẹn lời, không nói tiếp được.
Y tá đi vào, ông ta khẽ thở phào, hỏi bệnh tình con gái nuôi.
Ngụy Thục Vân cũng không dám nhìn tôi, đi bên cạnh y tá hỏi điều cần chú ý.
Chờ y tá rời đi, Lâm Chấn mới mở miệng: “Chuyện ngày hôm nay dừng ở đây, sau này đừng nhắc lại nữa.”
Tôi cười khổ một tiếng: “Có thể trên trường đang đồn con bắt nạt cô ta đấy.”
Ông ta trả lời: “Thanh giả tự thanh.”
Mẹ Lâm cũng hùa theo: “Đúng vậy, sau này chỉ cần hai chị em các con vui vẻ với nhau, người khác cũng sẽ không hiểu lầm nữa.”