Bản beta sẽ update lại sau, chúc các cô noel vui vẻ :33333333
“Theo thông báo của phía cảnh sát, hung thủ sát hại Lạc Minh Dịch là trợ lý tên Susan của anh, động cơ chưa rõ. Còn hung thủ sát hại Trì Oánh là người có tên là Đường Tiễn, động cơ là do ghen tị dẫn đến giết người. Nhưng hung thủ Susan vẫn chưa tìm được.
” Susan?” Trì Oánh cực kỳ bất ngờ: ” Cô ta vì sao phải giết hại A Lạc? Có lợi gì đối với cô ta? Vì tình yêu mà sinh hận à?”
Lạc Minh Dịch trầm giọng nói: ” Hơn nữa cô ta cũng sẽ chết….”
Điều bọn họ không nghĩ đến đó chính là Susan cũng sẽ chết.
Còn nữa, Susan thật sự là……..hung thủ?
Trì Hàn nắm chặt tay thành nắm đấm: ” Em phải đánh hai người kia tới nhập viện cho đỡ tức mới được, nửa năm sau đừng hòng bò được xuống giường!”
Trì Oánh vội vàng kéo cậu ta lại: ” Em ngồi xuống đi đã……”
Tính khí manh động khi gặp chuyện của em trai cô e là bỏ không được rồi, tuy nhiên theo cách này của em ấy thì có thể giải quyết được vấn đề, nhưng quan trọng ở chỗ bọn họ không có chứng cứ nào cả, hai người kia cũng chưa hành động, nếu bọn họ chạy lại bắt người thì người đầu tiên bị bắt là bọn họ.
Sau khi Smith nhấn xong chữ cuối cùng, từ trên máy tính nhảy xuống, liếc nhìn Trì Oánh một lúc song quay người đi tìm mèo Tiểu Nãi.
Dường như bây giờ đối với cô ấy mà nói, chăm sóc Mèo Tiểu Nãi mới là quan trọng nhất.
Trì Oánh đoán cô ấy chắc chắn còn biết những chuyện của người khác, nhưng cô ấy đã từng nói qua không muốn quan tâm đ ến chuyện khác ngoài bản thân, cho dù có hỏi thì cũng sẽ không nói.
Hơn nữa, Trì Oánh hiện tại cũng không có năng lực đi quan tâm người khác, tới việc cô có thể sống tiếp không thì cô cũng không biết.
” Đường Tiễn đã không còn động cơ giết người.” Lạc Minh Dịch bắt đầu phân tích: ” Cho nên em an toàn rồi.”
Người Đường Tiễn thích là Triệu Ánh, mà Trì Oánh với Triệu Ánh một xu quan hệ cũng không có.Không có động cơ gây án, nên Đường Tiễn sẽ không ra tay với cô.
Lúc ấy bóng thiếu nữ suy đoán hung thủ là Đường Tiễn chắc chắn là cô.
” Nhưng mà… có thể cảnh sát bị lừa thì sao?” Trì Oánh vẫn còn hơi lo lắng: ” Còn cả Susan, vì sao cô ấy lại giết anh? Theo em thấy cho dù cô ấy vì yêu sinh hận thì cũng sẽ không chạy đi giết người.”
Susan không phải người tốt đẹp gì…… Việc này thì cô biết rõ, thế nhưng cô ta thật sự đi giết người à?
Người phụ nữ này thật sự rất giỏi tính toán, nhưng Trì Oánh thấy người cô ta yêu nhất chắc chắn là bản thân cô ta, nên cô ta sẽ không vì người khác mà mặc kệ bản thân.
Tuy Smith nói cho cô biết, nhưng Trì Oánh không dám chắc chắn thông tin của của cảnh sát là hoàn toàn chính xác, trong lòng vẫn còn lo lắng bất an.
Smith đã đem hết những gì mình biết nói cho bọn họ, hiện tại có moi thêm thông tin từ cô ấy thì cũng chả có thông tin nào giúp ích cả.
Xem tình hình trước mắt, cô ấy hẳn cũng muốn bọn họ sống sót, cho nên sẽ không giấu giếm chuyện gì.
Dù sao mấy chuyện này đối với cô ấy chẳng qua là tin tức không quan trọng, tùy tiện lật báo hay xem TV thấy thôi, nên không có khả năng đi điều tra, còn việc Smith nhớ rõ tên của hung thủ chắc bởi vì đời trước từng hợp tác qua với Lạc Thị, chính là vụ vì con mèo mất tích mà bỏ dở.
Mà ở kiếp này, chuyện hợp tác vẫn được tiếp tục, còn người ở kiếp trước, bây giờ lại bị nhốt trong thân thể của một con mèo.
Smith đi loanh quanh một vòng, rồi hướng về phía của Trì Hàn kêu lên. Bởi vì trong tay của Trì Hàn vẫn còn ôm một bé mèo sữa, cô ta lại đây là muốn mang bé mèo ấy đi.
Trì Hàn đem bé mèo sữa đặt xuống đất.
Trong lòng Trì Oánh hơi động, cô lấy điện thoại ra, định chụp cảnh khi Smith nhập vào thân thể của Alice. Smith quay đầu lại nhìn Trì Oánh một lúc rồi ngậm lấy bé mèo sữa chạy đi.
” Nếu như hung thủ không phải Đường Tiễn, như vậy chắc chắn người bên trên sẽ kiếm cái cớ nào đó để gặp em.” Ngón tay Trì Oánh nhấn vào cái trên bàn phím: ” Trước kia viện cớ Tiểu Hàn, nhưng bây giờ em và Tiểu Hàn đã quen biết nhau, cho nên cái cớ này không thể dùng. Bây giờ sẽ ngầm đưa cho người kia một cái khác, nếu như vậy chúng ta sẽ biết người kia có tồn tại hay không.”
Cô đăng lên một thông báo: ” Treo thưởng số tiền lớn cho ai tìm ra được bé mèo bị thất lạc.”
Cô đem số điện thoại của mình phía dưới bài đăng kèm theo hình của Alice.
Nếu có người bên trên muốn lừa cô, chắc chắn sẽ lợi dụng bài đăng này.
” Sẽ không có người gọi đến.” Lạc Minh Dịch nói: ” Hung thủ là Đường Tiễn, mà cô ta đã không còn ý định giết người, còn con mèo thì đang trong nhà của em, nên sẽ không có ai khác tìm thấy nó.”
Alice đang chăm sóc bốn bé mèo sữa, nên thời gian gần đây sẽ không về nhà chồng, nên sẽ không bị người khác thấy, nên bài đăng này sẽ không có tác dụng.
Ngoài trừ hung thủ gọi điện thoại đến.
Trì Oánh hy vọng là do mình vẽ vời thêm chuyện, hy vọng sẽ không có ai điện đến cho cô, nói cho cô biết con mèo đã tìm được.
Kết cục tốt nhất là Đường Tiễn không còn ý định giết người, mọi người nhà nhà bình an.
Về Susan, kế hoạch của cô ta đặt hết lên người Lạc Minh Dịch. Nhưng kế hoạch này đã bị xem thấu, chỉ cần phía cô ta có động tĩnh gì thì ngay lập tức sẽ bị bảo vệ đem đến tặng cho sở cảnh sát.
……
Tiệc rượu lần thứ 3 vào tháng mười vẫn được cử hành như thường lệ, tiệc rượu lần trước cũng từng được nhắc qua, nhân viên trong công ty cũng đã chuẩn bị kỹ càng.
Thư mời tiệc rượu từ tuần trước đã được phát đi, những thứ này là do Susan phụ trách. Lạc Minh Dịch cũng không làm hành động dư thừa nào, vẫn như cũ đưa hoàn toàn quyền phụ trách cho cô ta.
Trì Oánh xem qua danh sách khách mời, phát hiện có vài người đã bị thủ tiêu.
Susan nói mấy người này thân thể không khỏe, cô ta đã điện thoại xác nhận, cho nên không phát thư mời.
Trì Oánh thấy trong danh sách khách mời còn có cả Tề Trí Viễn, Nguyễn Ngưng và Ngụy Tử Hằng.
Susan kiên nhẫn giải thích: ” Mặc dù chúng ta với Tề Thị đang trong mối quan hệ cạnh tranh, nhưng bọn họ lại có địa vị rất cao trong lĩnh vực điện tử, tất nhiên là phải mời. Nghe đồn Nguyễn Ngưng đang mang thai con của Tề Trí Viễn, rất có thể sẽ được gả vào hào môn, cô ta chắc chắn phải mời.”
Về phần Ngụy Tử Hằng, Susan giải thích: ” Ngụy Tử Hằng có quan hệ với một phú thương người ngoại quốc, cũng đã quay lại nước, người này không thể khinh thường được.”
Trì Oánh nhớ tới lời của hắn ta trước khi đi từng nói: ” Tôi sẽ còn trở lại.” Hắn thật sự quay về, mà còn trong thời gian ngắn như vậy.
Cô cảm thấy để cho Tề Trí Viễn và Ngụy Tử Hằng gặp mặt nhau đúng là rất thú vị.
Đường Tiễn tất nhiên cũng giống như năm trước có trong danh sách khách mời, buổi tiệc còn mời khá nhiều minh tinh, như là đại minh tinh Triệu Ánh cũng không thể thiếu.
Sau đó là một ít thương nhân nổi tiếng, ban đầu Tần Tư Ngữ có trong danh sách nhưng cô ta lại không có ý định về nước nên đã bị xóa tên đi.
MK phải ở nước ngoài xem con ruột của mình, cô ta cũng theo hắn đợi ở nước ngoài. Cuồng nhiệt theo đuổi MK như thế sợ rằng khi nào MK về nước thì cô ta mới quay về theo.
Tất cả đều chuẩn bị xong, ngược lại trong lòng Trì Oánh ngày càng nôn nóng.
Thời gian mở tiệc cũng đến.
Cô biết rõ ngày hôm nay không thể nào trốn tránh được, chỉ có cách đối mặt với nó.
Tiệc mở vào ban đêm, Trì Oánh chuẩn bị ở nhà. Cô vừa mua một bộ váy dạ hội màu xanh đậm, còn mua thêm một đôi giày cao gót phù hợp với bộ váy. Đứng truớc gương ngắm nghía song cô lại nghe được Trì Hàn cảm thán: ” Chị, chị mặc kiểu này thật sự rất đẹp.”
Trì Oánh đứng tại chỗ xoay một vòng, cô cũng biết bộ váy này nhìn rất đẹp mắt.
” Chị uống trà sữa không?” Trì Hàn cầm ly trà sữa:” Vừa lúc đi ra khỏi cửa thấy một tiệm nên tiện tay mua.”
” Không uống.” Trì Oánh cầm lấy túi xách đã chuẩn bị trước.” Uống nước sẽ đi WC, rất dễ làm hỏng việc.”
Cô không muốn phát sinh chuyện dư thừa nào.
Trì Hàn bỗng nhiên trầm giọng: ” Chị vẫn nên uống đi, uống….. thì sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Trì Oánh cảm thấy cậu ta nói chuyện hơi kì lạ, nhưng mà cũng không để trong lòng, cô nôn nóng, cậu cũng nôn nóng, có hơi kỳ lạ cũng rất bình thường.
Cô đi tới cửa, cầm tay nắm vặn xuống, nhưng tay nắm lại cứng nhắc, hiển nhiên đã bị khóa lại.
Cô khẽ nhíu mày, lục chìa khóa trong túi.
Trước đó đã để chìa khóa trong túi giờ lại không thấy, cô sẽ không nhớ lầm, cô chắc chắn đã để chìa khóa trong túi.
Nhìn thấy ánh mắt né tránh của Trì Hàn phía sau, cô đã rõ.
” Tiểu Hàn, em làm gì thế. ” Trì Oánh trách móc:” Mau mở cửa ra!”
Trong lòng cô nôn nóng cùng cực, cậu ta rõ ràng đã giấu chìa khóa đi rồi.
Trì Hàn dơ ly trà sữa trong tay lên: ” Chị, chị vẫn nên uống rồi ngủ một giấc đi, em sẽ không mở cửa cho chị. Xem như chị đánh chửi em cũng được, em tuyệt đối sẽ không cho chị ra cửa vào tối nay.”
” Mở cửa ra!” Trì Oánh đã vứt đi tính nhẫn nại, cô quát lớn: ” Anh ấy vẫn còn chờ chị, em không thể ích kỷ như vậy!”
Đây là lần đầu tiên cô quát lớn với Trì Hàn. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Em trai cô từ đó tới giờ rất ngoan ngoãn, cho nên đến bây giờ không nỡ quát lớn với cậu ta.
Cô đương nhiên biết rõ em trai cô đang nghĩ gì, cậu ta nhốt cô trong phòng, không cho cô ra ngoài thì cô sẽ được an toàn.
Thế nhưng sao cô có thể an tâm để Lạc Minh Dịch một mình đối mặt với mọi chuyện?
” Chính là anh ta kêu em làm như vậy.” Trì Hàn cúi thấp đầu:” Lần này….. em nghe anh ta.”
Trì Oánh nhịn không được mắng:” Tên chó chết Lạc Minh Dịch này! Tiểu Hàn cũng hồ đồ theo anh ta…… Đưa chìa khóa cho chị, chị…. tự mình tìm thì hơn!”
Cô vứt túi xách đi, lục lọi khắp phòng.
Trì Hàn nhắm mắt hít sâu một hơi, cắn răng nói: ” Chị, chị chưa rõ à? Dù cho chị tìm ra chìa khóa thì sao? Có em ở đây chị đừng nghĩ tới việc ra khỏi cửa. Chị đã nói Đường Tiễn sẽ không giết chị mà, chị đã thay đổi kết cục của chị rồi, chị chỉ cần an tâm ngồi chỗ này đợi mọi chuyện xong xuôi thôi! Nên em nhất quyết sẽ không để chị chạy ra ngoài!”
” Mọi chuyện đâu phải chỉ có thế…..” Trì Oánh lục ngăn kéo: ” Em không hiểu đâu…..”
Xem như kết cục của cô đã được thay đổi, nhưng cũng là do Lạc Minh Dịch vì cô mà thay đổi.
Cô không thể vì thế mà vứt bỏ anh, khả năng cao bên cạnh anh xuất hiện biến cố thì làm sao?
Trong lúc cô đang tìm thì điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Cô cầm điện thoại, màn hình hiện lên con số lạ. Kết nối xong, đầu dây bên kia chuyền đến tiếng của một người phụ nữ. Do cô đang tìm đồ nên liền bật loa ngoài.
” Xin Chào, là Trì tiểu thư phải không?” Người phụ nữ ở đầu dây bên kia lên tiếng.
” Đúng thế, cô là ai….”
” Tôi đã tìm được con mèo của cô, nếu như cô đang rảnh…… một tiếng sau gặp mặt ở sân thượng Lạc Thị nhé? Tôi sẽ đem mèo đến đó. Nhớ kỹ, chỉ một mình cô. Nếu như cô không đến, hoặc là mang theo người khác đến, tôi sẽ cho con mèo của cô từ trên lầu rơi xuống dưới….tôi không có nói đùa.”
Người kia nói xong liền cúp điện thoại.
Cả người Trì Oánh đều cứng đơ.
Cú điện thoại này vẫn có người gọi đến, giống với tình huống mà cô sợ nhất
” Không phải Đường Tiễn!” Tay của cô đang run rẩy: ” Hung Thủ không phải Đường Tiễn! Tiểu Hàn, chúng ta phải lập tức đi, nếu không chị và cả A Lạc đều không sống được! Em hiểu không?”
Trì Hàn nghe thấy giọng nói của của người phụ nữ trong điện thoại, trong mắt của cậu đều tràn ngập hoảng sợ.
Do dự một lúc, cậu cúi người, từ dưới bàn trà lấy chìa khóa ra. Trên chìa khóa vẫn còn giữ một đoạn băng dính, rõ ràng cậu dán chìa khóa dưới bàn trà.
Khó trách sao cô không tìm thấy.
Khi Trì Oánh đi ra khỏi cửa, cậu chăm chú nhìn theo, dường như sợ cô biến mất.
” Một lúc nữa em giữ khoảng cách với chị.” Trì Oánh giống như đang chạy, trên chân dù đang mang giày cao gót, nhưng vẫn bước rất nhanh:” Không nên để người kia phát hiện, đợi cô ta ra mặt thì em mới được đi ra, hiểu chưa? Bằng không thì cô ta sẽ không ra mặt đâu. Nếu như thế thì chúng ta vĩnh viễn sẽ không có cách nào biết cô ta là ai.”
Cô cảm thấy người này mặc dù dùng giọng nữ, nhưng chưa chắc đã là phụ nữ, có lẽ cũng có thể là đàn ông.
Chỉ là không muốn lộ ra danh tính mà thôi.
Trì Hàn đi bên cạnh cô:” Em hiểu rồi, tất cả đều nghe chị, em chắc chắn sẽ làm tốt.”
Với cậu mà nói, hôm nay càng quan trọng hơn so với tất cả trận đấu lớn, coi như là lúc tranh tài, cậu cũng sẽ không nôn nóng đến vậy.
Ngày hôm nay, có lẽ đây là trận đấu duy nhất cả đời cậu sẽ không thể để thua.
Nhà của Trì Oánh cách không xa với công ty, khi chạy tới Lạc Thị, cô vội vàng chạy lên lầu, đi đến tầng 26 hướng cổng tiệc nhìn thoáng qua.
Lúc này sảnh tiệc rượu đã bắt đầu, các khách mời đều có đủ, dưới tiếng nhạc, khách mời vừa thưởng thức rượu vừa tìm kiếm bắt chuyện với người mà họ hứng thú, tốp năm tốp sáu người tụ lại bàn luận về chủ đề nào đó.
Mục đích mở tiệc rượu là để cho mọi người có thể quen biết thêm nhiều người, kiếm thêm người hợp tác.
Trì Oánh thấy Ngụy Tử Hằng đang đi bên cạnh một người ngoại quốc mũi to, bọn họ đang cùng nói chuyện phiếm với một người đàn ông trung niên. Nguyễn Ngưng thì kéo lấy cánh tay của Tề Trí Viễn cười cười nói nói, khi đi ngay qua Ngụy Tử Hằng, Tề Trí Viễn quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn.
Đường Tiễn không ở đây, Triệu Ánh một mình uống rượu, bên người có một người phụ nữ muốn tiếp cận, bị dăm ba câu của anh ta đuổi đi.
Lạc Minh Dịch thì đang nói chuyện với một ngoại thương, anh bỗng nhiên cảm nhận được gì, quay đầu nhìn về cổng bữa tiệc.
Trì Oánh đã chạy đi, nên anh không thấy được bóng dáng của cô.
Trong ánh mắt của anh có chút sầu não nhưng pha chút vui mừng.
Xem ra Trì Hàn đã bắt cô lại được, cô…. ít nhất được an toàn rồi.
Sau khi đi ngang qua buổi tiệc, Trì Oánh và Trì Hàn giữ một khoảng cách nhất định, cậu ta không bám theo sát cô.
Trì Oánh đi vào cầu thang, từng bước từng bước đi lên trên.
Cô đi rất chậm, đầu tiên là sợ đi quá nhanh khiến Trì Hàn lộ ra, thứ hai là trong lòng cô rất hồi hộp.
Cô không biết tiếp theo mình sẽ đối mặt với thứ gì.
Đường Tiễn ở đâu? Chẳng lẽ thật sự là Đường Tiễn?
Thế nhưng cô ta hoàn toàn không có động cơ….! Vì sao còn muốn làm như vậy?
Trong cầu thang có đèn nhưng trên sân thượng lại không có. Cũng may đêm nay trăng sáng, từ trong cầu thang hướng ra cửa xem thì có thể thấy một nửa sân thượng đều được chiếu sáng.
Cô từ trong cầu thang bước ra ngoài, lập tức nhìn thấy bóng người cao gầy đứng đó, yên lặng đợi chờ.
” Là…..cô?”
Trì Oánh cảm thấy mình hoa mắt rồi, sao có thể là cô ta.
Lạc Minh Ca xoay người, mỉm cười nhìn cô.
” Cô nói ‘ là cô ‘ có ý gì?” Cô ta cười nhìn Trì Oánh:” Chẳng lẽ cô biết mục đích của tôi?”
Biểu cảm kinh ngạc trên mặt của Trì Oánh chưa kịp thu lại, cô nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được:” Cô tại sao phải……”
Lạc Minh Ca nhìn cô.
Cô ta cười điềm tĩnh:” Còn sao chăng gì nữa? Nói thẳng ra là câu chuyện tranh giành tài sản trong hào môn mà người đời thường nghe đấy thôi.”
Cô ta nhìn cánh cửa đằng sau lưng Trì Oánh, dường như thấy gì đó làm sắc mặt biến hoá, đột nhiên cô ta giơ tay cao lên.
” Tít” Một âm thanh nhỏ vang lên trong tay cô ta, ngay sau đó cánh cửa bỗng đóng sầm, sân thượng đã hoàn toàn bị phong kín.
Sắc mặt Trì Oánh thay đổi.
Trì Hàn đi theo cô, nhưng cậu ta chưa kịp chạy đến.
” Tôi đánh không lại em trai của cô.” Lạc Minh Ca cười nhẹ, cô ta hiển nhiên đã nhìn thấy Trì Hàn:” Tóm lại, cô biết chắc bản thân đã không còn khả năng rời khỏi đây, đúng chứ?”
” Chỉ là tôi không rõ.” Trì Oánh nhìn khuôn mặt cười đến điềm tĩnh kia:” Vì sao…….”
Cô đã nghi ngờ rất nhiều người, thậm chí cả tên Nguyễn Ngưng ngu ngốc cũng có khả năng, nhưng cô lại không nghĩ tới lại là Lạc Minh Ca.
Cô nhóc cười ngây ngô nhìn không tim không phổi, không có bất kỳ đặc điểm nào của người mưu mô.
Nhưng người trước mắt lại là Lạc Minh Ca.
Cô ta nhẹ nhàng thở dài:” Ở gia đình của chúng tôi, nếu như anh trai của tôi không chết thì còn lâu tôi mới ăn được đồng cắc bạc nào. Những con người lạc hậu trọng nam khinh nữ kia chỉ biết đem tài sản giao cho đàn ông, còn phụ nữ…… Kết cục sẽ bị coi như là công cụ bị đưa đến gia tộc khác liên hôn, đây gọi là hào môn.”
Cô ta lại cười:” Cho nên, nếu như anh trai tôi còn sống, thì tôi sẽ không còn con đường sống.”
” Quan trọng là….. Chuyện này thì liên quan gì tới tôi?” Trì Oánh nhịn không được nói, cô ta hại anh trai cô ta là vì tiền, thế hại luôn cô làm để gì?
” Cô sẽ sinh con trai cho anh ta!” Lạc Minh Ca nhìn bụng của Trì Oánh:” Nếu cô sinh ra một thằng nhóc, thế tài sản kia cũng chả thuộc về tôi, thế tôi tốn công giế t chết anh trai thân yêu mà chẳng được tích sự gì à…..”
Cô ta thở dài:” Thật ra tôi rất thích cô, cũng rất thích anh trai tôi, tại sao người tôi phải giết đều là người tôi thích? Không đành lòng xuống tay đâu!”
” Sinh…..Con?” Đầu óc Trì Oánh chưa kịp xử lý thông tin vừa rồi:” Ai nói với cô tôi đang mang thai?”
” Susan nói.” Lạc Minh Ca lúc này cũng lười giấu giếm cô:” Tôi còn cố ý xem thử, nhớ lần đi công viên lần trước không? Tôi đã xem qua, cô không ăn đồ lạnh còn thấy ghê tởm nữa, tất nhiên, đây là biểu hiện khi mang thai.”
Trì Oánh nhớ lại lần mang Lạc Minh Ca đi công viên.
Thì ra cô ta đòi đi công viên giải trí, thật ra chỉ muốn xem cô có phải mang thai thật hay không!
Mẹ nó, cô chỉ bị dị ứng mới thấy ghê tởm, thế méo nào lại trở thành chứng cứ chứng minh mình mang thai!
” Tôi không có mang thai:” Trì Oánh dở khóc dở cười:”Susan, lừa cô mà cô cũng tin!”
Lời đồn mang thai, chẳng lẽ bắt đầu từ miệng của giám đốc?
Camera theo dõi của siêu thị lúc đó đều bị hư, cô tưởng đi trùng hợp, hiện tại xem ra, khả năng cao là do Susan xoá.
Cô không ngờ giám đốc cũng biết việc Trì Oánh không mang thai.
Ả là muốn cho Lạc Minh Ca nghĩ cô mang thai, ả muốn mượn dao giết người.
Lạc Minh Ca nhíu mày:” Dù tôi lúc đó chưa nghiệm chứng, nhưng mặc kệ thế nào thì cô hôm nay cũng không có khả năng rời khỏi đây. Cô muốn tự mình nhảy xuống…..hay là muốn tôi giúp cô?”
Cô ta lại nở nụ cười, chậm rãi đi lại Trì Oánh.
Trì Oánh liên tục lùi lại phía sau:” Cô ……cô không thể giết tôi, nơi này chỉ có hai người chúng ta, nếu cô giết tôi thì cô sẽ bị bắt, cô sẽ không lấy được tài sản, con phải vô tù.”
Lạc Minh Ca cười vui vẻ:” Việc này tôi đã sớm nghĩ đến, cho nên đã tìm kẻ thay thế.”
Cô ta không nhanh không chạm đi đến một góc sân thượng, xoay người từ bên trong kéo ra một người, người kia vẫn không nhúc nhích nằm trên đất, bị Lạc Minh Ca kéo như kéo túi rác, quần áo bởi vì bị lôi kéo mà lộ ra đôi chân trắng ngần.
Trì Oánh liếc mà một cái đã nhìn ra, người kia chính xác là Đường Tiễn
” Người này là một bệnh nhân tâm thần, khi không lẽo đẽo theo tôi, tôi bị cô ta làm phiền mà bực hết cả mình!” Lạc Minh Ca ghét bỏ mà ném Đường Tiễn sang một bên:” Một lúc nữa ném cô xuống, tôi sẽ nói với người ta là cô ta đẩy cô xuống nhưng lại không cẩn thận cũng ngã theo, tôi thì chưa kịp chạy tới cứu!”
Ánh trăng chiếu xuống, Trì Oánh nhìn thấy ngực Đường Tiễn còn phập phồng, nhìn dáng vẻ cô ta chỉ bị đánh tới hôn mê, cũng chưa chết.
Trì Oánh đã lùi tới cửa sắt, dùng sức kéo ra.
Nhưng cửa lại không sứt mẻ gì, tới tiếng động cũng lớn.
Mẹ nó, chất lượng cửa tốt vãi.
” Vô dụng thôi, cửa này đã được cải tạo qua, chỉ có thẻ chế tạo đặc biệt mới có thể mở ra.” Lạc Minh Ca từng bước tới gần.” Thẻ có ở công ty đã bị tôi cầm đi, còn một tấm ở nhà tôi, nếu Trì Hàn bây gìờ muốn lấy….. lúc chạy về chắc là kịp nhặt xác…..”
Cô ta cười ngọt ngào đi đến bên cạnh Trì Oánh, duỗi tay nắm bả vai cô.
Đúng lúc này, cửa sắt bỗng nhiên mở.
Trì Hàn từ sau cửa xuất hiện, đá vào ngực Lạc Minh Ca
Lạc Minh Ca kêu lên một tiếng bị văng tới hàng rào chắn.
Cô ta không thể tin được:” Cậu….. Làm cách nào……”
Trong tay Trì Hàn cầm tấm thẻ, trong mắt cậu ta tràn đầy phẫn nộ.
Trì Oánh nhận ra, đó là tấm thẻ mà MK đưa cho cậu.
Tấm thẻ kia thế lại là chìa sân thượng!
Cậu đã sớm biết, hay là trùng hợp?
Lạc Minh Ca che ngực lại, đã bị thương rất nặng, không còn sức lực ngồi dậy.
” Trì…..Hàn….” Giọng nói cô ta yếu ớt:” Không phải……anh thích em à? Tại sao không thể cùng nhau…..”
” Tôi sẽ không tha cho kẻ nào dám đụng đến chị của tôi!” Trì Hàn cắn răng nói.
Trì Oánh lại nghĩ đến Lạc Minh Dịch, cô hổ:” Susan là người của cô?”
Lạc Minh Ca khó khăn gật đầu:” Đúng thế…. Cô ta là người thông minh, biết đi theo tôi sẽ có tương lai. Tất nhiên, cô ta không dám làm trái ý tôi, tôi có nhược điểm của cô ta.”
” Vụ của em họ cô ta?” Trì Oánh lập tức nhớ tới.
” Cô…. cũng biết à……” Lạc Minh Ca thở dài:”Cô biết không ít chuyện nhỉ…..”
Cô ta bỗng nhiên lại nở nụ cười:” Cô sẽ không cho rằng….Tôi chỉ có con cờ là Susan chứ?”
Trì Oánh trong lòng bắt đầu nôn nóng
Lạc Minh Dịch biết Susan sẽ giết anh, cho nên ả ta chắc chắn không hành động được.
Nhưng con cờ khác……
“Là ai?” Trì Oánh lớn tiếng hỏi
Nhưng Lạc Minh Ca lại chậm rãi nhắm mắt.
Bị ăn một cú đá của Trì Hàn, xương sườn của cô ta đã bị gãy vài cái, kiên trì nói mấy câu đã không chịu nổi mà hôn mê.
Trì Oánh giống như không màng tất cả mà chạy xuống lầu.
Lạc Minh Dịch trăm triệu lần không thể xảy ra việc gì.
Cô chạy đến tầng 26, vọt vào buổi tiệc.
Cảnh tượng trước mắt làm toàn thân cô phát run.
Lạc Minh Dịch khép hờ hai mắt, khó khăn thở hổng hển, sắc mặt anh tái nhợt, mồ hôi trên trán không ngừng nhỏ giọt.
Giống như lần đầu tiên cô gặp anh, bệnh suyễn của anh bị phát tác.
Chủ nhiệm Vương đỡ lấy anh, gấp gáp tới nỗi ch ảy nước mắt.
” Xe cứu thương chừng nào mới tới! Thuộc đâu! Mọi người tìm ra thuốc chưa?”
Trong không khí tràn ngập mùi hoa Tulip, trong nháy mắt rõ ràng con cờ mà Lạc Minh Ca nói là gì.
Cô ta cho người ở buổi tiệc vẩy đầy phấn hoa tulip, đối với người khác thì không có gì, nhưng đối với Lạc Minh Dịch lại là bùa đòi mạng.
Trên mặt đất có vô số cánh hoa làm từ giấy, trong buổi tiệc có máy rải hoa, phấn hoa hẳn là xen lẫn bên trong những cánh hoa cùng rải xuống.
Anh bị suyễn còn dị ứng với Tulip, việc này đương nhiên em gái anh ta biết.
Cô ta giấu thuốc của Lạc Minh Dịch, còn chắc chắn đã đem cất toàn bộ thuốc để anh tìm không thấy.
Trước đó tưởng Susan cho rãi hoa để thân thể anh không tốt…..Bây giờ ngẫm lại, có lẽ là đặc điểm của những người bị suyễn. Trên người bọn họ đều mang theo thuốc suyễn, Susan cho rải hoa lá vì không muốn bọn họ tìm ra thuốc đang giấu ở đâu.
Kế hoạch của Lạc Minh Ca cực kỳ chu đáo.
Lấy tình huống của Lạc Minh Dịch, anh có thể không đợi được tới lúc xe cứu thương đến.
Trong lòng Trì Oánh chập chùng, cô cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.
Cô bây giờ cần biết, là ai đã làm những việc này.
Lạc Minh Ca ở sân thượng chờ cô, cho nên cô ta không có thời gian để làm.
Cô ta chắc chắn cần thêm một người giúp đỡ! Người kia là con át chủ bài của cô ta!
Lạc Minh Dịch lúc ra ngoài cửa đều mang theo thuốc bên người, thuộc tuy bị mất, nhưng sẽ không cách bao xa, rất có thể bị người khác giấu đi.
Susan đang đứng gần đó, bên người còn có hai bảo vệ giám thị ả. Lạc Minh Dịch đã biết ả tính toán lợi dụng đèn lồ ng đè chết anh, cho nên ả vẫn luôn bị nhìn chằm chằm, không có cơ hội vẩy phấn hoa Tulip.
Còn có ai sẽ vì Lạc Minh Ca làm việc như vậy…… Cuối cùng là ai?
Trì Oánh nhìn quanh bốn phía, ánh mắt đừng trên một người, tim cô bỗng nhiên đập nhanh.
Chỉ cần nhìn qua, cô chắc chắn là người này.
” Triệu Ánh! Đưa thuốc cho tôi.” Cô dùng sức nắm vai của Triệu Ánh.
” Cái gì?” Vẻ mặt Triệu Ánh hoang mang.” Tôi?”
” Phấn hoa là do anh làm đúng không?” Trì Oánh bất chấp tất cả lực túi áo của anh ta.” Thuộc ở đâu?”
” Tôi……” Triệu Ánh giãy giụa:” Cô đừng nói bừa, tôi không có…..”
Trì Oánh bỗng nhiên nắm chặt vai anh ta, ghé vào tai anh ta nói một câu.
Sắc mặt Triệu Ánh nháy mắt thay đổi, anh ta nhìn thoáng qua Lạc Minh Ca, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ.
“Anh nghĩ lại xem, Lạc Minh Ca có khi nào không cười không?” Cô nhấn mạnh.
Triệu Ánh vốn nghe theo Lạc Minh Ca là bởi vì anh ta cho rằng người đẩy tên nam nhân d3 xồm anh ta ở phim trường là Lạc Minh Ca.
Cô nói cho anh ta biết, người kia không phải Lạc Minh Ca, mà là Lạc Minh Dịch mặc đồ nữ.
Trong ánh mắt Triệu Ánh tràn ngập tuyệt vọng, đường như có gì đó trong lòng anh ta vỡ vụn.
Anh ta chậm rãi quay đầu, mắt nhìn về phía sau quầy rượu.
Trì Oánh theo ánh mắt anh ta đi qua, lực một hồi đã thấy bình thuốc.
Cô lập tức ném thuốc cho chủ nhiệm Vương
Vài phút sau.
Hô hấp Lạc Minh Dịch đều đều trở lại, anh chậm rãi ngồi dậy.
Trì Oánh ôm lấy anh, vui đến nỗi khóc ra nước mắt
……
Lúc bọn họ đi ra khỏi buổi tiệc, nghe bên ngoài xôn xao
” Không ổn, đại tiểu thư ngã từ trên sân thượng xuống!” Có người nói.
Trong lòng Trì Oánh căng lên như dây đàn.
Cô vội vàng đi cứu Lạc Minh Dịch, cũng không nhớ tới Đường Tiễn còn ở trên sân thượng!
Cô ta là một con điên, mục tiêu rõ ràng là người Triệu Ánh thích! Kiếp trước cô ta không do dự ném cô từ trên sân thượng ném xuống.
Mà Lạc Minh Ca đang bị hôn mê, Đường Tiễn tỉnh lại chắc chắn không bỏ qua cơ hội.
Trong ánh mắt Lạc Minh Ca có hơi rầu rĩ, cô thở dài.
Hai người không nói chuyện.
Trì Oánh bỗng nhiên cảm thấy đau đầu, trong đầu cô bỗng nhiên bị cưỡng ép tiếp thu thêm ký ức.
Đó là ký ức của người thiếu nữ kia.
Sau khi chấm dứt, ký ức ấy sẽ được trở về trong đầu của cô
Trong trí nhớ của coi xuất hiện hình ảnh đáng sợ.
Cô từ trên lầu ngã xuống, lần này…… tới lần khác.
Phục hồi lại tình thần, cô nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy búp bê Lạc, anh nói cho cô biết sẽ có một lúc ký ức của anh sẽ trở về lại thân thể
Khi đó cô cũng không biết vì sao anh biết được.
Hiện tại cô đã rõ ràng.
Cô nhìn về phải Lạc Minh Dịch
Ánh mắt anh đau thương cùng cực.
Đã trải qua nhiều chuyện mới đổi lại kiếp này được bình an sống sót.
Hạnh phúc có được có dễ dàng hay không chỉ bọn họ mới biết.
…..
Không lâu sau, cảnh sát tới bắt giữ Susan, Đường Tiễn, Triệu Ánh với Lạc Minh Ca.
Lúc Susan bị mang đi, cô gọi ả lại.
” Vì sao muốn hại tôi?” Trì Oánh hỏi:” Cô rõ ràng biết tôi không mang thai, lại còn lừa Lạc Minh Ca giết tôi!’