Sau đó chú ấy vào phòng, nhìn quanh ổ giấy carton của tôi.
“Dọn sạch đi!”
“Dạ, dạ!”
Tôi gấp gọn giấy carton lại, dùng dây giày buộc chặt, xếp quần áo và cặp sách lên giường, góc phòng lập tức sạch sẽ.
Tôi muốn vào cảm ơn chú ấy, nhưng trong phòng đèn đã tắt, chú ấy lại ngủ rồi.
Tôi lấy một cuốn sách ra đọc.
Đèn trong phòng khách sáng trưng, chữ hiện rõ mồn một.
Thời gian trôi qua rất nhanh, tôi lật đến trang cuối cùng, nhìn ra ngoài, trời sắp tối.
Phòng chú ấy vẫn không có tiếng động, chú ấy vẫn chưa dậy.
Mẹ từng nói, ở nhờ nhà người khác thì phải siêng năng một chút.
Chú ấy không cho đụng nước lạnh, chắc tôi có thể dùng nước nóng chứ?
Tôi chạy vào bếp nhỏ xem xét, cuối cùng tiếc rẻ lấy tờ 50 tệ xuống mua mì, rau cải, muối và dầu.
Tôi vào bếp nấu mì.
Nghe thấy tiếng động, tôi vội tắt bếp.
Chú ấy đi tới!
Tôi cúi đầu không dám nhìn chú ấy.
Chú ấy liếc vào nồi mì đang bốc khói nghi ngút:
“Cái này mà ăn được à?”
“Ăn được mà,” tôi gật đầu liên tục, lí nhí giải thích: “Mẹ cháu nói mì cháu nấu rất ngon!”
Chú ấy đóng sầm cửa bỏ đi.
Vẫn là… không thích tôi nấu sao?
Tôi lặng lẽ trở về giường, chui vào trong chăn.
Giá mà có mẹ ở đây…
Mẹ sẽ khen tôi, còn ăn hết cả tô mì.
Cửa phòng lại mở.
Tôi len lén thò đầu ra.
Chú ấy xách theo một cái túi, bên trong có hai cái bát inox và một hộp đũa.
“Sốt rồi hả? Không khỏe à?”
Thấy tôi cuộn trong chăn, chú ấy bước tới, sờ trán tôi.
“Không sốt?”
Tôi lắc đầu.
“Sốt hay không cháu biết được chắc?” Chú ấy trừng mắt nhìn tôi, rồi lấy một cái nhiệt kế ném qua.
“Biết đo không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi gật đầu, vẩy nhiệt kế rồi kẹp vào nách.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Chú ấy vào bếp, chẳng bao lâu sau bưng ra hai tô mì.
“Đo xong thì ăn, ăn xong tự uống thuốc. Nếu nhiệt độ trên 38 độ thì uống thêm một viên thuốc hạ sốt này.” Chú ấy chỉ vào hộp thuốc bên cạnh, tôi gật đầu lia lịa.
Chú ấy xì xụp ăn mì, chỉ một lúc đã ăn hết cả tô, rồi vào bếp múc phần còn lại ra tô, mấy miếng là ăn sạch.
Lau miệng xong, chú ấy trừng mắt nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ ngầu.
Tôi rụt cổ lại.
“Tối nay tôi không về, ai gõ cửa cũng không được mở, biết chưa?”
Tôi gật đầu liên tục.
Chú ấy ra ngoài, tôi chợt nhớ ra gì đó, liền mang dép chạy ra ban công.
Trên con đường nhỏ hẹp, chú ấy đang bước đi thật nhanh.