Trần Cảnh Dữ trông có vẻ mệt mỏi, hành trình về nhà lần này không như tôi tưởng tượng.
Tôi nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, cảm thấy n.g.ự.c như bị bông nhồi nghẹt thở.
Tôi rất muốn hỏi anh ấy và Dư Tâm hiện tại ra sao, nhưng lời cứ mắc kẹt nơi cổ họng, mãi không nói nên lời.
Cho đến khi xuống tàu cao tốc, chúng tôi lại lên taxi.
Vừa lên xe, Trần Cảnh Dữ đã nhắm mắt lại, anh ấy trông rất buồn ngủ.
Tài xế hỏi tôi đi đâu, tôi buột miệng nói ra địa chỉ nhà Trần Cảnh Dữ.
Anh ấy bỗng mở mắt ra, "Trình Kình Ngữ, sao cậu biết được?"
Đầu tôi như nổ tung, hoàn toàn rối loạn.
Sao tôi biết được ư, là khi tốt nghiệp cấp ba, tôi giúp thầy cô Đoàn sắp xếp hồ sơ đoàn viên, vô tình thấy được hồ sơ của Trần Cảnh Dữ.
Có vẻ chỉ cần là chuyện liên quan đến anh ấy, tôi đều ghi nhớ không sót chi tiết nào.
"Lần trước, máy in ký túc xá các cậu hỏng, tôi từng in tài liệu giúp cậu." Tôi vội vàng nghĩ ra một lý do.
Nhưng rồi tôi chợt nhớ, lần đó tôi in cho anh ấy là bản phân tích dữ liệu cho môn thực hành, sao lại có địa chỉ nhà chứ?
Hii cả nhà iu 💖 Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻 Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi bỗng căng thẳng, đôi lúc tôi thấy mình thật mâu thuẫn — vừa muốn anh ấy hiểu lòng mình, vừa sợ bị phát hiện mình đơn phương.
Nhưng Trần Cảnh Dữ hình như không nhận ra điều gì bất thường, chỉ ừ một tiếng.
"Đến nhà cậu trước, tôi đưa cậu về rồi mới quay lại."
Nhưng như vậy sẽ vòng đường, tôi còn định nói gì đó, anh ấy hơi ngẩng đầu lên nhìn tôi, "Ngoan nào."
Tôi khẽ đáp một tiếng, giờ đã hơn chín giờ tối, chỉ cần có Trần Cảnh Dư, anhấy chưa từng để tôi một mình đi bộ trong đêm.
22
Kỳ nghỉ đông mới trôi qua được vài ngày, tôi đã hẹn bạn thời cấp ba đi chơi.
Không ngờ lại tình cờ gặp phải Trần Cảnh Dữ và Dư Tâm.
Tất nhiên không chỉ có hai người họ, còn có vài người khác, nhìn quen mặt, hình như đều là bạn học cũ ở Nhất Trung.
Đây là một con phố đồ ăn vặt, mấy người đi cùng họ đang xếp hàng mua xiên chiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trần Cảnh Dữ trông không được khỏe, nửa nằm nửa tựa trên chiếc ghế đặt trước một quầy đồ ăn, một tay khoác lên lưng ghế, đầu tựa vào cánh tay.
Anh ấy nhắm mắt, nhìn như đang rất khó chịu.
Tôi nghe thấy một nam sinh khác hỏi Trần Cảnh Dữ làm sao vậy.
Là Dư Tâm trả lời, “Bị cảm nặng, hôm về đã sốt rồi, mấy hôm nay mới khá hơn chút, cứ nằng nặc đòi ra ngoài, kết quả ra rồi thì lại như sắp c.h.ế.t đến nơi…”
Thì ra là anh ấy bị ốm.
Hơn nữa hôm quay về đã thấy không khỏe, lúc đó tôi còn tưởng là anh ấy và Dư Tâm cãi nhau.
Tôi đã bước chân định tiến về phía anh ấy, nhưng rồi lại chững lại, có Dư Tâm ở đó, thì đến lượt tôi làm gì nữa chứ?
Cho dù có bị bệnh, người anh ấy nôn nóng muốn gặp cũng là Dư Tâm.
Nghĩ đến đây, tôi bỗng cảm thấy vành mắt nóng bừng, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại.
Tôi chỉ lấy điện thoại ra nhắn cho anh ấy một tin, “Dạo này cậu bị ốm à? Nhớ đi khám bác sĩ kịp thời, nghe lời bác sĩ nhé…”
Tôi vừa gõ chữ, vừa khóc.
Bạn tôi mua trà sữa quay lại, thấy tôi khóc đến thê thảm như vậy thì hoảng hốt, ôm lấy tôi hỏi có chuyện gì.
Tôi muốn cố kìm nước mắt lại, nhưng vành mắt lại càng đỏ hơn, nước mắt cứ thế tuôn rơi, “Tớ rất thích một người, chỉ là có lẽ sau này không thể thích nữa rồi.”
Mối tình đơn phương của tôi, có lẽ đến lúc nên đặt dấu chấm hết.
23
Mối tình đơn phương bị chối bỏ, khiến tôi buồn bã rất lâu.
Chẳng bao lâu sau, lễ quan trọng nhất trong kỳ nghỉ đông – Tết Nguyên Đán sắp đến.
Tôi dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài, cố gắng không nghĩ đến chuyện về Trần Cảnh Dữ, anh ấy rủ tôi đi chơi, tôi cũng viện cớ từ chối.
Cho đến hôm nay, khi dọn phòng, tôi lại bất giác nhìn chằm chằm vào quả cầu pha lê đó.
Đó là vào dịp Trung thu năm nay, tôi và Trần Cảnh Dữ đi chơi thì gặp hoạt động thi ăn mì cay, tôi nhìn chằm chằm vào quả cầu pha lê kia vài lần, anh ấy lập tức đăng ký tham gia.
Trần Cảnh Dữ thật sự liều mình để giành quả cầu pha lê tặng tôi, hoàn toàn buông bỏ hình tượng “nam thần học đường”, vì phải ăn thật nhanh trong thời gian ngắn, anh ấy cay đến đỏ bừng mặt, môi dính đầy dầu ớt.