Ba Năm Kết Hôn Không Về Nhà, Quân Hôn Cũng Phải Ly Hôn

Chương 15



Nói là chào hỏi, nhưng ánh mắt mọi người vẫn liên tục liếc về phía bên cạnh.

Trên mặt Giang Ninh treo nụ cười xã giao đầy chuyên nghiệp.

Thẩm Mặc biết Giang Ninh không thích nơi đông người, chỉ chào hỏi vài câu rồi sải bước đi về phía sân nhà mình.

Dương Trinh Đồ và Tiền Phong liền theo sát.

Ban đầu Giang Ninh đi phía trước, nhưng so với mấy người cao hơn mét tám với đôi chân dài thì chân cô lại ngắn cũn cỡn.

Đi hai bước mới bằng một bước của bọn họ.

Giang Ninh cũng không chịu thua, dù phải chạy cũng muốn theo kịp.

Nhưng cô lại đánh giá quá cao đôi chân ngắn của mình.

Đến trước cổng sân nhà, mở khóa cửa xong, Thẩm Mặc mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu sang bên cạnh.

?

Vợ anh đâu rồi?

Giang Ninh từ phía sau anh đi tới, làm Thẩm Mặc giật mình.

Ban đầu thấy cũng không có gì, nhưng hành động vụng về kiểu đàn ông thẳng thắn của Thẩm Mặc cùng với vết trầy ở gót chân khiến Giang Ninh bỗng cảm thấy bất mãn khó hiểu.

Mới đi được nửa chặng đường, cô đã cảm thấy gót chân bị trầy. Lúc này bước đi hơi cà nhắc.

Thẩm Mặc thấy vậy, lập tức đưa đồ đang cầm cho Dương Trinh Đồ và Tiền Phong, rồi lo lắng hỏi:

“Chân sao thế?”

Giang Ninh ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nước, nói thật:

“Giày mới cọ chân.”

Thẩm Mặc cúi nhìn xuống chân cô, thấy gót chân đã sưng đỏ.

Anh đang định bước lại thì Dương Trinh Đồ và Tiền Phong đã dọn đồ xong và đi ra.

Dương Trinh Đồ hỏi: “Anh Thẩm, còn gì cần tụi em giúp không?”

Thẩm Mặc vẫn chăm chú nhìn chân Giang Ninh, không ngẩng đầu: “Trời cũng tối rồi, mấy cậu về đi.”

Dương Trinh Đồ làm mặt đau khổ: “Không phải chứ, anh Thẩm? Tụi em đến giúp, mà ngay cả bữa cơm anh cũng không mời!”

“Sau này mời cơm sau, biến nhanh.” Giờ tâm trí Thẩm Mặc chỉ toàn là chuyện vợ mình đau chân, chẳng rảnh mà lo cho họ.

Dương Trinh Đồ cười ha ha: “Được rồi~ Tiểu Tiền, phó đoàn không thèm để ý tụi mình, mình đi thôi.”

Giang Ninh lúc này đau chân quá, cũng chẳng để tâm đến bọn họ, đang định vịn khung cửa đi vào.

Đột nhiên chân nhẹ bẫng, trời đất xoay vòng, Giang Ninh lập tức ngả người về phía trước, theo phản xạ bật thốt lên.

Người đàn ông này lại khiêng cô lên vai!

Trong tiểu thuyết nam chính chẳng phải toàn bế công chúa sao?

Cánh tay Thẩm Mặc đặt ở eo cô gái, eo cô rất nhỏ, chỉ vừa một vòng tay, người cũng nhẹ bẫng, còn nhẹ hơn cả đồ tập tạ thường ngày. Bàn tay đặt lên eo mảnh khảnh ấy vô thức siết nhẹ.

Đó là một cảm giác mềm mại mà anh chưa từng cảm nhận qua.

Lúc còn ở ký túc xá bộ đội, thi thoảng lại nghe đám lính dưới trướng nói mấy câu đùa khiến người đỏ mặt.

Khi đó anh chẳng có cảm giác gì, nhưng bây giờ ôm hương thơm ngọt ngào trong lòng, chỉ biết than làm người quân tử thật khó.

Đè nén cảm xúc kỳ lạ trong lòng, Thẩm Mặc bước vững vàng vào sân nhà, cơ thể rắn chắc như sắt.

Giang Ninh bị anh khiêng trên vai, cảm nhận rõ cơ bắp săn chắc của anh.

Bụng mềm của cô ép vào vai anh, khiến Giang Ninh thấy hơi buồn nôn. Cảm giác khó chịu vừa dâng lên thì Thẩm Mặc đã đặt cô ngồi xuống chiếc xích đu.

Chiếc xích đu cao vừa phải, Giang Ninh ngồi xuống là hai chân lơ lửng.

Thẩm Mặc không rời đi, mà thuận thế ngồi xổm xuống.

Khi mắt cá chân bị nắm lấy, Giang Ninh hơi sững người, theo phản xạ rụt chân lại, nhưng tay anh nắm chặt như kìm sắt.

Hai tay cô nắm chặt dây xích đu, không thể cản lại được Thẩm Mặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cáo

Không cho cô phản đối, Thẩm Mặc tháo giày cô ra, quan sát gót chân. Một bên chỉ sưng đỏ, bên kia thì trầy xước nghiêm trọng hơn.

“Xin lỗi.” Thẩm Mặc cúi đầu, đôi mày chau lại — là anh mua đôi giày này, không ngờ lại làm cô bị thương.

Giang Ninh không thích bị người khác xem là yếu ớt, bản thân cô cũng không phải người yếu mềm, nhưng hành động của Thẩm Mặc lại giống như muốn nâng niu cô như trứng mỏng, chỉ một vết trầy nhỏ cũng khiến anh đau lòng.

Cô nói: “Giày mới cọ chân là chuyện bình thường, anh không cần xin lỗi đâu. Mang vài lần quen rồi thì sẽ không cọ nữa.”

“Anh đưa em vào trong.” Thẩm Mặc nói.

Giang Ninh vội vàng lên tiếng: “Anh đừng khiêng em nữa!”

Thẩm Mặc nhíu mày nhìn cô một cái, không khiêng thì làm sao đưa cô vào được.

Giang Ninh thấy anh vẫn giữ nguyên lối suy nghĩ của một anh chàng đàn ông thẳng đét, liền nói: “Em tự đi được mà, chỉ là bị trầy da chứ có phải trật chân đâu, chỉ cần không đụng vào chỗ đó là không đau.”

Cô cũng không hiểu nổi, rõ ràng anh quen biết nhiều cô gái, còn biết mua cả mỹ phẩm, sao lại cứng nhắc như vậy!

Thẩm Mặc thấy Giang Ninh kiên quyết không để anh chạm vào, cũng không ép nữa.

Giang Ninh thấy anh đứng dậy thì nói: “Trong túi đồ dùng hàng ngày có đôi dép, anh lấy giúp em với.”

Thẩm Mặc đi vào nhà lấy dép cho cô, vừa bước ra khỏi nhà chính đã thấy Giang Ninh đang ngồi trên xích đu, đung đưa trong làn gió đêm. Anh nhìn cô mấy giây rồi đi tới.

Ngồi xổm xuống, anh đặt đôi dép cạnh chân cô.

Từ nãy Giang Ninh đã chú ý, mỗi lần anh đứng lên ngồi xuống, quần áo đều căng ra theo chuyển động, từ cánh tay đến lưng đều lộ rõ những đường cơ bắp gợi cảm.

Hơn nữa, người đàn ông này có thể dễ dàng khiêng cô lên vai, bàn tay đặt lên eo cô lúc đó rất to, gần như chỉ một tay là ôm trọn eo cô rồi.

Nếu thật sự bị anh bóp mạnh một cái... chắc đau lắm.

Nếu tính về thời gian thì liệu có thể kéo dài 180 phút không?

Đống suy nghĩ vẩn vơ đột nhiên không thể kiểm soát nổi tấn công đầu óc, mặt Giang Ninh như sắp bốc cháy.

Cái gì thế này!

Cô đang nghĩ linh tinh cái gì vậy?!

Trời đã tối, Giang Ninh tưởng Thẩm Mặc không nhìn thấy.

Nhưng cô không biết rằng, thị lực của Thẩm Mặc nổi tiếng là tốt trong quân đội, dù là trong đêm tối cũng có thể nhìn rõ mọi thứ.

Anh thấy Giang Ninh đưa tay lên che gương mặt đỏ bừng của mình, cổ họng bất giác khô rát.

Giang Ninh xoa mặt mình, cố làm dịu cơn nóng lan khắp mặt.

Sau đó nhảy xuống khỏi xích đu, xỏ dép đi vào nhà.

Thẩm Mặc thì lo cô đói bụng, thấy cô đã vào phòng rồi, anh quay người đi ra khỏi sân.

Thời tiết mới sang thu, chưa cần chăn dày, khi đi mua sắm họ đã mua vài chiếc chăn mỏng.

Căn nhà đã được Thẩm Mặc và mọi người dọn dẹp sạch sẽ, Giang Ninh trải chăn ra, treo quần áo mới vào tủ, căn phòng còn trống trơn có thể từ từ sắm thêm.

Dọn dẹp xong phòng mình, nghĩ đến căn phòng nhỏ ngoài kia nơi Thẩm Mặc sẽ ngủ, cô ôm chăn mỏng sang đó.

Đẩy cửa phòng nhỏ ra, Giang Ninh cứ nghĩ phòng mình đã trống trải lắm rồi, không ngờ căn phòng nhỏ này ngoài cái giường thì chẳng có gì cả, diện tích cũng không bằng phòng cô.

Một người đàn ông to cao như Thẩm Mặc mà phải ngủ ở đây, Giang Ninh cũng cảm thấy thấy tội thay cho anh.

Cô nhanh nhẹn trải chăn cho Thẩm Mặc.

Đột nhiên ngửi thấy mùi hành thơm lừng, khá hấp dẫn, cô nghi hoặc bước ra ngoài, vừa ra đã thấy bóng dáng đang bận rộn trong bếp.

Khói bếp lượn lờ, Giang Ninh có chút bất ngờ.

Người đàn ông này thực sự biết nấu ăn sao?

Lần theo mùi thơm, Giang Ninh đi tới xem có thể giúp gì không, không ngờ Thẩm Mặc vừa lúc quay người lại, tay đang bưng hai bát mì hành thơm phức.

“Cẩn thận!” Giang Ninh xuất hiện quá bất ngờ, Thẩm Mặc chỉ kịp nghiêng bát sang một bên.

Động tác quá mạnh, nước mì trong bát hất ra ngoài, b.ắ.n lên tay anh.

Nước vừa mới nấu xong, đổ lên tay lập tức khiến da anh đỏ rát một mảng.

Anh đặt bát lên bệ bếp, không màng đến tay mình mà trước tiên kiểm tra xem Giang Ninh có bị bỏng không.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com