Ba Mươi Mới Cưới

Chương 57: Ngoại truyện 2



Thời trung họcGóc nhìn của Lâm Nhiễm

**

"Lâm Nhiễm, tớ xếp hàng múc cơm, còn cậu đi lấy đùi gà nha." Liên Phương phân công cho Lâm Nhiễm.

Số lượng đùi gà có giới hạn, ai đến trước thì có phần, nên lần nào hai đứa cũng liều mạng giành giật nhau từng cái đùi như vậy.

Lâm Nhiễm đứng cuối hàng, phía trước có một bạn lớp khác phát hiện ra nàng, bèn chủ động lấy giúp nàng hai đùi.

Căng tin đông nghịt người, bàn nào cũng rất náo nhiệt, nói chuyện trên trời dưới đất với nhau.

Lúc này, Lâm Nhiễm phát hiện có một bóng người đi vào từ cửa sau, ngồi im lìm ở góc phòng, một mình một bàn, lặng lẽ ăn cơm.

Chuyển trường đến đây cả tháng trời, nàng đã làm quen và kết bạn với mọi người trong lớp.

Chỉ có người này luôn cô đơn lẻ bóng.

"Lần nào Phó Lâm Lăng cũng đến muộn như vậy, chắc không lấy được đùi gà đâu nhỉ?" Lâm Nhiễm nhỏ giọng nói.

"Từ hồi năm ngoái là cậu ấy đã không ăn ở căng tin rồi, lúc nào cũng mang đồ ăn theo hết á." Liên Phương cho hay.

"Sao vậy?"

"Cậu cũng biết căng tin lúc nào cũng đông người mà, có lần cậu ấy bất cẩn làm đổ cơm vào người ta, xong rồi cái người đó mắng cậu ấy té tát luôn, mắng nặng lời dữ lắm." Liên Phương lắc đầu.

Lâm Nhiễm thỉnh thoảng liếc mắt sang bên đó, phát hiện chưa đầy mười phút thì cô đã ăn xong rồi.

Nhanh dữ.

"Sao cậu ấy ăn nhanh thế?"

"Thì bận làm bài tập ấy, hễ có rảnh là cậu ấy học bài à, cậu xem cậu ấy có thời gian chơi với người khác không?" Liên Phương nói.

"Bảo sao được gọi là con nhà người ta, đời này tớ cũng không có cửa đạt tới trình độ như này." Lâm Nhiễm thở dài.

Nàng chỉ biết Phó Lâm Lăng là người đứng đầu lớp A6, nhưng không biết chất lượng ra sao, khi kết quả kỳ kiểm tra hàng tháng được công bố, nàng nhìn vào bảng xếp hạng cả khối mà kinh ngạc không thôi: "Phó Lâm Lăng hơn hạng hai những 50 điểm? Cậu ấy có còn là con người không vậy?!"

Liên Phương không nhịn được cười: "Yên tâm đi, bọn tớ quen cảnh này từ đời nào rồi, cậu cũng sẽ quen dần thôi."

Lâm Nhiễm đi vào lớp học, liếc mắt nhìn hàng cuối cùng, quả nhiên Phó Lâm Lăng lại đang học bài.

Mặc dù đạt hạng nhất toàn khối, nhưng trông cậu ấy cũng không vui gì mấy, quá bình tĩnh!

Các bạn cùng lớp dường như đã quen với sự lợi hại của cô, không ai trầm trồ khen ngợi, vẫn tiếp tục cuộc chơi của mình.

"Sao không ai chúc mừng cậu ấy hết vậy?" Lâm Nhiễm khó hiểu.

"Bởi vì cậu ấy không cần." Liên Phương nhỏ giọng nói, "Cậu ấy không thích chơi với người khác, mỗi ngày đều bận học, cho dù bọn mình muốn rủ cậu ấy chơi chung, cũng sợ ảnh hưởng thành tích của cậu ấy."

"Vậy cũng phải." Lâm Nhiễm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Nàng phát hiện lý do tại sao con ngoan trò giỏi lại là con nhà người ta rồi, là vì họ có sự vững chắc và tính kỷ luật phi thường.

Trong khi những người khác chơi đùa sau giờ học thì Phó Lâm Lăng làm bài.

Trong khi những người khác giỡn hớt với nhau trong giờ thể dục thì Phó Lâm Lăng làm bài.

Trong khi những người khác đi dạo phố happy vào cuối tuần thì Phó Lâm Lăng làm bài.

Trong khi những người khác ngủ khò khò trong lớp thì Phó Lâm Lăng làm bài.

Ai làm gì làm, cậu ấy vẫn vững tay làm bài.

Mỗi lần tình cờ nhìn về phía cậu ấy, đều thấy cậu ấy đang vùi đầu đọc sách hoặc làm bài tập, tư thế gần như không hề thay đổi, cứ như một bức tượng vậy.

Nếu như lần đó Phó Lâm Lăng không phát hiện ra nàng trốn học thì có lẽ nàng cũng không dám chủ động làm phiền cô trò giỏi này.

"Phó Lâm Lăng, cậu đừng nói cho thầy biết được không?" Lâm Nhiễm thậm chí còn chia đồ ăn vặt cho cô.

Nhưng sau đó nàng lại hối hận, nhỡ đâu Phó Lâm Lăng nghĩ rằng mình đang hối lộ cậu ấy thì sao?

Nhưng thầy vẫn phát hiện nàng trốn học.

Khi tan học, Phó Lâm Lăng bước đến gần nàng, có lẽ là để xin lỗi.

Nhưng nàng đang bận chép phạt từ vựng nên làm bộ không thấy.

Nàng có hơi tức giận trong lòng.

Nếu không muốn giữ bí mật giúp mình thì có thể từ chối thẳng mà.

Tuy có chút tức giận với hành vi của Phó Lâm Lăng, nhưng Vương Triết lại chửi thẳng mặt người ta như vậy thì rất là thiếu đạo đức!

Sau khi giải tán, nàng về lớp để ngủ bù, nhưng lại nghe thấy Vương Triết với mấy đứa bạn cười nhạo Phó Lâm Lăng.

Nàng nhịn không được.

Ban đầu, nàng chỉ cãi nhau với Vương Triết thôi, nhưng Liên Phương vừa bước vào lớp lại tưởng rằng họ đang đánh nhau, thế là vội vàng xông tới đánh tay đôi với Vương Triết, và cuối cùng là được ship tận nơi đến thầy chủ nhiệm.

Cả bọn bị phạt viết kiểm điểm.

Tan học, nàng đi ngang qua văn phòng, nghe thấy Phó Lâm Lăng đang xin thầy chủ nhiệm thầy giơ cao đánh khẽ cho nàng với Liên Phương và kể đầu đuôi sự việc đánh nhau cho thầy.

Lâm Nhiễm trốn ở ngoài cửa, lén lút thò đầu ra nhìn Phó Lâm Lăng.

Đối phương đưa lưng về phía nàng, nên không nhìn rõ nét mặt của cô, cô cúi đầu lặp lại những lời Vương Triết từng mắng mình cho chủ nhiệm nghe.

Không hiểu sao, Lâm Nhiễm lại rất muốn xoa đầu cô.

Cô trò giỏi này cũng ngoan quá ta.

Bất kể lúc trước Phó Lâm Lăng có mách lẻo hay không, nàng cũng quyết định không so đo chuyện này nữa.

Đúng như dự đoán, chủ nhiệm đã miễn cho nàng và Liên Phương khỏi phải viết kiểm điểm, còn răng dạy Vương Triết thêm một lúc nữa.

Lâm Nhiễm vui lắm, quay đầu lại nhìn Phó Lâm Lăng một cái.

Nhưng nào ngờ, bức tượng vốn đang cúi đầu đọc sách giờ lại đang ngẩng đầu nhìn mình.

Ánh mắt họ chạm nhau, vài giây sau, Phó Lâm Lăng vội cúi đầu đọc sách tiếp.

"Phì." Lâm Nhiễm khẽ cười một tiếng.

"Cậu cười cái gì?" Liên Phương hỏi.

"Tớ thấy Phó Lâm Lăng cũng dễ thương." Lâm Nhiễm che miệng nói.

Liên Phương liếc mắt nhìn Phó Lâm Lăng, thấy quyển sách trong tay cô che khuất cả khuôn mặt, thật sự không biết cô có gì đáng yêu, chỉ là cỗ máy học tập nguyên chất thôi mà.

Thứ bảy nọ, Tình Tử đến trường để chơi với nàng.

Nàng dắt Tình Tử đến ký túc xá trò chuyện cả trưa, thế mới biết được té ra là cậu ấy đến đây chủ yếu là để cổ vũ người mình thầm thương trộm nhớ tham gia thi tài toán học, còn đến đây thăm nàng chỉ là nhân tiện.

"Nghe nói cuộc thi này có thể tăng thêm điểm cho kỳ thi tuyển sinh đấy, cậu ấy nhất định sẽ giành được giải thưởng cho mà xem." Lương Tình Ba tự hào nói.

"Thi toán à? Lớp tớ cũng có bạn tham gia nè." Lâm Nhiễm vừa nói vừa bới đống quà vặt cô ấy mang theo.

"Thành tích thế nào?" Lương Tình Ba chén sạch hủ thạch trái cây rồi hỏi thăm tình hình của địch.

"Có thể tham gia thi đua thì sao thành tích lại tệ được?" Lâm Nhiễm so sánh thành tích của Phó Lâm Lăng và người mà Lương Tình Ba thầm thích rồi an ủi cô ấy, "Gặp được bạn đứng đầu lớp tớ, cùng lắm thì cổ chỉ có thể đạt hạng nhì thôi. Cơ hội của cậu đến rồi đấy, nào thi xong nhớ an ủi người ta nhiều hơn nha."

"Moá, cậu có phải bạn tớ không vậy? Không phải cậu nên đứng về phía tớ và nói đỡ cho cậu ấy à? Cậu cũng biết thành tích của cậu ấy tốt thế nào mà."

"Tớ là bạn cậu, nhưng cổ có phải bạn gái của cậu đâu, tớ thấy sao thì nói vậy thôi. Hỏi thật, cậu thiên vị con ngoan trò giỏi à?"

"Đúng vậy, cậu không thiên vị à? Dù sao thì tớ chỉ thích mỗi con ngoan trò giỏi thôi."

Lâm Nhiễm nghĩ nghĩ, đều là học sinh, ai mà không thiên vị trò giỏi?

Lương Tình Ba vẫn đang nói thay cho người mình thích: "Cho dù cậu ấy không đạt giải nhất thì cũng chưa chắc bạn lớp cậu sẽ lấy được giải nhất, cuộc thi đợt này cạnh tranh khốc liệt lắm!"

Một tháng sau, Phó Lâm Lăng giành giải nhất cuộc thi.

【Ran.】: Tớ đã bảo là bạn lớp tớ đỉnh của chóp rồi mà!

Lâm Nhiễm chia sẻ với Lương Tình Ba trên QQ.

【 Tình Tử 】: (╯‵□′)╯︵┻━┻

Người mà Tình Tử thầm thương trộm nhớ không được giải nào hết, nghe nói buồn cả mấy ngày liền.

Trong giờ nghỉ, Lâm Nhiễm nhìn vẻ bình tĩnh của Phó Lâm Lăng, khâm phục cô vì sự vững vàng không màng hơn thua của cô, cũng vừa ngạc nhiên vừa ngưỡng mộ, trong lúc vô tình chạm mặt Phó Lâm Lăng, nàng không khỏi khen ngợi: "Phó Lâm Lăng giỏi quá thể, cậu đoạt giải nhất luôn á!"

Phó Lâm Lăng mím môi, mỉm cười nhẹ với nàng.

Nghiêm túc mà nói thì đây là lần đầu tiên Phó Lâm Lăng cười với nàng.

Lâm Nhiễm có chút vui mừng nên đã chia cho cô một ít đồ ăn vặt mình vừa mua.

Vào mùa xuân, sau khi thi vẽ xong, nàng về trung học số 6 để học tiếp và thấy các bạn trong lớp đều trở nên rất nghiêm túc.

Ngày đếm ngược trên bảng đen ngày càng gần, một cảm giác áp lực và căng thẳng vô hình ập đến, ngay cả những đám bạn thường đi chơi với nhau cũng hiếm khi ra ngoài tụ tập, huống chi là mấy bạn học sinh giỏi.

Nhưng nàng phát hiện ra rằng cái người ngày thường chăm học nhất, lại bắt đầu tập thể dục và thường ra sân chạy bộ trong giờ nghỉ giữa các tiết tự học buổi tối.

Có lột lần trong giờ nghỉ, một mình nàng lên sân thượng để hít thở không khí trong lành, nhưng lại gặp Phó Lâm Lăng đang gập bụng.

Trông rất tốn sức, hơi thở nặng nhọc, mỗi lần ngồi dậy đều cực kỳ nhọc nhằn, chân thì run rẩy không kiểm soát được.

"Cần giúp không?" Nàng bước về phía trước và hỏi.

Phó Lâm Lăng ngước mắt nhìn nàng, gương mặt chợt đỏ bừng.

Có lẽ không muốn bị người ta nhìn thấy.

Lâm Nhiễm xấu hổ gãi đầu: "Nếu không cần thì tớ về ——"

"Được." Phó Lâm Lăng nhỏ giọng nói.

Lâm Nhiễm mỉm cười, sau đó ngồi xổm xuống đè hai chân cô lại.

Phó Lâm Lăng cắn môi, lại nằm ngửa ra, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi của cô.

Không ai nói gì.

Lâm Nhiễm lặng lẽ nhìn cô gắng sức gập bụng, cảm thấy sức sống của cô rất ngoan cường.

Nếu không phải sợ ảnh hưởng đến việc học của đối phương, hoặc nếu Phó Lâm Lăng chịu kết bạn, nàng vẫn muốn làm bạn với Phó Lâm Lăng.

"Sắp vào học rồi." Lâm Nhiễm nhìn đồng hồ.

Phó Lâm Lăng ngã xuống đất, thở dài một hơi, dùng hết sức lực, cố gắng ngồi dậy.

Lâm Nhiễm đưa tay ra, Phó Lâm Lăng lặng thinh nhìn tay nàng.

Đúng lúc nàng nghĩ đối phương sắp từ chối mình thì Phó Lâm Lăng lại nắm lấy tay nàng.

Lâm Nhiễm kéo cô dậy.

"Tớ nặng lắm phải không?" Phó Lâm Lăng ngập ngừng hỏi.

"Đâu có, tớ vừa kéo là cậu đã dậy rồi, không nặng chút nào hết á, thật sự." Lâm Nhiễm nói.

"Cảm ơn cậu." Phó Lâm Lăng nhỏ giọng nói sau lưng nàng.

"Không có gì." Lâm Nhiễm cười cười, rảo bước về trước, hai ba bước đã chạy xuống bậc thang.

Nàng vốn định giúp cô trò giỏi này tập thể dục tiếp, nhưng ai ngờ ngày hôm sau kỳ kinh nguyệt của nàng lại đến.

Tháng nào cũng đến trễ mà bụng còn đau như dao cứa.

Nàng gục trên bàn những mấy tiết, sắc mặt tái nhợt.

Liên Phương pha nước đường đỏ cho nàng nhưng không có tác dụng, cuối cùng nàng đau đến mức ngã ngửa ra sau, ngã khỏi ghế, phát ra tiếng động lớn.

Cô giáo thấy sắc mặt của nàng bèn gọi: "Liên Phương, em mau đưa em ấy đến phòng y tế đi."

Liên Phương có vóc người nhỏ nhắn, khó nhằn đỡ nàng dậy.

"Phó Lâm Lăng, em đi cùng hai bạn." Cô giáo chỉ vào cô nàng cao lớn Phó Lâm Lăng.

Phó Lâm Lăng đuổi theo, thấy hai người loạng choạng như sắp ngã, cô bước đến trước mặt họ, ngồi xổm xuống nói với Liên Phương: "Để tớ cõng cậu ấy."

"Được." Liên Phương vội vàng đỡ nàng lên lưng Phó Lâm Lăng.

Lâm Nhiễm nằm trên lưng cô, cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cũng lấy lại được chút sức lực, khẽ thì thầm bên tai cô: "Cảm ơn cậu..."

"Tạm thời đừng nói chuyện." Phó Lâm Lăng cõng nàng trên lưng, bước nhanh về phía phòng y tế.

Bác sĩ kê đơn giảm đau cho Lâm Nhiễm, uống thuốc xong, Lâm Nhiễm nằm trên giường nghỉ ngơi, yếu ớt nói với hai người: "Cảm ơn, hai cậu về lớp trước đi, lát nữa tớ sẽ tự về lớp sau."

"Thôi để tớ ở lại với cậu, dù sao thì môn toán này tớ nghe cũng không hiểu." Liên Phương kéo một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi xuống bên cạnh nàng, quay đầu nói với Phó Lâm Lăng: "Cậu về đi, ở đây có tớ rồi, cậu không thể nghỉ môn toán được."

Lâm Nhiễm nhếch khóe miệng: "Đúng rồi đó, Phó Lâm Lăng, cậu mau về đi, hôm nay làm phiền cậu rồi."

"Không có gì..."

Phó Lâm Lăng đang định nói gì đó, nhưng bác sĩ đã đuổi cô đi: "Ở đây không cần nhiều người thăm bệnh như vậy, về lớp học nhanh đi, đừng có mượn cớ trốn học."

Liên Phương cũng bị đuổi ra ngoài.

Sau khi kỳ kinh nguyệt kết thúc, Lâm Nhiễm lại khôi phục sức sống, thời tiết nóng bức nên cứ sơ hở là nàng lại đi mua kem.

Một ngày nọ, tình cờ gặp Phó Lâm Lăng ở cửa hàng tiện lợi.

"Cậu đừng ăn mấy thứ này suốt." Phó Lâm Lăng nhìn vào que kem trong tay nàng và nói.

"Nhưng nó ngon mà." Lâm Nhiễm là ví dụ điển hình của người nhớ ăn mà không nhớ đánh.

"Cậu đi khám Trung y bao giờ chưa, có thể cân bằng nội tiết."

"Thôi, lần trước tớ uống thuốc giảm đau thấy cũng ổn áp với hết đau nhanh lắm." Lâm Nhiễm cười cười, sau đó bị bạn kéo đi mua hotdog.

Đi được một đoạn đường, nàng vô tình quay lại và thấy Phó Lâm Lăng vẫn đứng đó, không biết đang nhìn gì.

Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học.

Đã đến lúc Lâm Nhiễm phải trở về trường cũ của mình.

Nàng sợ nếu nói trước với các bạn cùng lớp, các bạn sẽ làm mấy chuyện sến sẩm hoặc chuẩn bị quà gì đó, vừa tốn tiền vừa trễ nải thời gian ôn tập của mọi người, nên nàng không báo cho ai hết.

Chỉ là sau giờ nghỉ trưa yên bình, trên bàn của mỗi người đều xuất hiện một tấm bưu thiếp, với lời chúc phúc của Lâm Nhiễm.

Các bạn học nhìn những tấm thẻ rồi ngỡ ngàng nhìn vào chiếc ghế trống, cảm xúc bất ngờ ập đến sau giây phút chia li, có rất nhiều cô gái bật khóc và các chàng trai cũng trầm hơn không ít.

Phó Lâm Lăng cầm lấy tấm thẻ rồi một mình đi lên sân thượng.

Chữ viết trên tấm thiệp rất đẹp, viết rằng ——

Gửi top1 server, chúc cậu thi đỗ ngôi trường của lòng cậu, tiền đồ tựa gấm hoa ^_^

Cô nhìn chằm chằm tấm thẻ một lúc lâu, cho đến khi lệ tràn thấm mi làm nhoè đi tầm mắt của cô.

Lâm Nhiễm về trường cũ, các bạn học cũ rất vui vẻ, hỏi thăm quá trình học tập ở trường trung học số 6 của nàng.

"Mặc dù là địa phương nhỏ, nhưng vùng đất và con người rất tốt, các bạn học ở đó cũng rất nice, tớ làm quen được nhiều bạn tốt lắm." Lâm Nhiễm kể cho họ nghe về những bạn học có những tính cách riêng biệt và một số câu chuyện thú vị nơi đây.

Lương Tình Ba hỏi: "Cô bạn giỏi nhất lớp cậu đâu? Sao cậu không nói gì về cậu ta hết vậy?"

"Cậu muốn biết cái gì?"

"Tớ muốn biết, cậu ta có thể trở thành thủ khoa đầu vào không?" Có vẻ như Lương Tình Ba không phục người giành được giải nhất cuộc thi tài toán học cho lắm.

"Khỏi phải nói, kiểu gì thủ khoa trường số 6 cũng là cậu ấy, mà nói không chừng thủ khoa tỉnh cũng là cậu ấy luôn đó." Lâm Nhiễm nói.

"Gì khét dữ vậy, mà hai cậu là bạn tốt của nhau hả?" Có người hỏi.

"Không phải, thú thật thì tớ cũng không có qua lại gì nhiều với cậu ấy, chỉ đơn giản là tớ tin cậu ấy mà thôi. Cậu ấy giỏi lắm luôn á, cậu ấy nhất định sẽ có một tương lai tươi sáng." Lâm Nhiễm cười nói.

[Kết thúc]


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com