Vậy thì hãy tạm biệt đi. Tạm biệt với những năm tháng tuổi trẻ.
Cũng là tạm biệt với cậu thiếu niên nghèo khó đầy tự ti ngày xưa.
Họ uống hết ly này đến ly khác.
Từ ban ngày cho đến khi trời tối.
Ánh mắt ngày càng mơ màng.
Huyết quản ngày càng cuộn trào.
Khiến anh không thể kháng cự nổi.
Tóm lại, vào khoảnh khắc ổ khóa “tách” một tiếng mở ra, Du Du kéo theo vali xuất hiện trước cửa...
Anh và Giản Tân Như đang trần truồng trên thảm phòng khách.
Mồ hôi nhễ nhại, quấn quýt không rời.
Trong cơn hoảng loạn, anh và Du Du chạm mắt nhau.
Cứng đờ đến mức nhất thời không biết phải gỡ tay chân đang quấn lấy nhau thế nào, cổ họng vì thở gấp quá lâu chỉ phát ra được một tiếng rít khàn khàn.
Rất lâu sau này, khi các nơron thần kinh trong não anh đã già yếu và quên đi rất nhiều chuyện thời thanh xuân, anh vẫn nhớ rõ khoảnh khắc ấy.
Làn da dính ướt, không khí lạnh mát ùa vào từ cánh cửa mở rộng, và giọng nói của Du Du — mang theo một chút vui vẻ.
“Quý Triệt, chúng ta ly hôn đi!”
11
Hôm làm thủ tục ly hôn, cha của Sở Du Du đột nhiên lao tới, đ.ấ.m mạnh một cú vào mặt anh.
“Con gái tôi, bảo bối của tôi, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu thiệt thòi gì, vậy mà vì cậu, lại trở thành người phụ nữ đáng thương nhất!”
Cha Sở lại tự tát mình một cái.
“Năm xưa mẹ nó không đồng ý cho Du Du lấy cậu, chính tôi là người liều mình thuyết phục! Thì ra là tôi mù mắt! Là tôi làm cha mà có lỗi với Du Du!”
Quý Triệt đứng yên không nhúc nhích.
Cúi đầu thật sâu.
Bên cạnh, mẹ Tề chẳng hề tỏ ra yếu thế, cãi nhau tay đôi với cha Sở.
“Ông và con gái ông đúng là đồ hút máu! Toàn dựa vào con trai tôi nuôi sống! Ly hôn mà còn chia phần lớn tài sản của nó, tôi phỉ nhổ! Đến một quả trứng cũng không đẻ nổi! Ly hôn sớm còn tốt hơn!”
Bà ta lại đập mạnh một cái vào lưng Quý Triệt.
“Con nhát cái gì! Bị đánh cũng im như thóc à? Ly hôn rồi thì không còn là người một nhà nữa, sợ cái quái gì!”
Quý Triệt cảm thấy giọng nói của họ thật xa xăm.
Cảm thấy mọi thứ chán ngán tột cùng.
Anh đứng đây chưa rời đi, chỉ là vì muốn được nhìn Du Du thêm một lần.
Thủ tục ly hôn diễn ra quá nhanh.
Từ hôm cô nói muốn ly hôn đến hôm nay, Quý Triệt chỉ mới gặp Du Du tổng cộng ba lần.
Anh có rất nhiều điều muốn nói với cô.
Muốn sám hối, muốn cầu xin, muốn dỗ dành cô thêm lần nữa.
Nhưng từ hôm đó trở đi, Du Du luôn đeo khẩu trang, mỗi lần gặp mặt đều tỏ ra rất bình tĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh vừa buồn vừa xót xa, chắc chắn rằng...
Tất cả chỉ là cô đang cố gắng tỏ ra kiên cường.
Người Du Du từng yêu anh sâu đậm như vậy, nhất định trong lòng đang rất đau khổ!
Lúc này, Du Du vừa nghe điện thoại vừa đi ra ngoài.
Quý Triệt bước tới, há miệng định nói.
Du Du giơ tay ra hiệu, khẽ che ống nghe nói nhỏ: “Em đang phỏng vấn, đợi chút nhé.”
“Chị tốt nghiệp ở trường nào ạ?” — cô tiếp tục trò chuyện, vừa đi về phía gốc cây bên cạnh.
Cuộc gọi kéo dài khá lâu.
Cha Sở đã rời đi, mẹ Tề cũng bỏ về.
Chỉ còn Quý Triệt lặng lẽ đứng một bên đợi, cố gắng trấn tĩnh lại, trong đầu liên tục cân nhắc nên nói gì.
Cuối cùng, Du Du cũng cúp máy.
Anh mím môi, có chút căng thẳng.
Nhưng cô lại ngẩng đầu, nhìn tán cây trên đỉnh đầu, thở dài một hơi rồi sải bước rời đi.
Bước chân nhẹ nhàng mà vui vẻ, không liếc anh lấy một cái.
Cứ như hoàn toàn đã quên mất anh.
Quý Triệt đứng sững tại chỗ.
Tựa như một bức tượng bị đông cứng lại.
12
Sau khi ly hôn, Quý Triệt từng đến phòng tranh tìm Du Du vài lần.
Anh nghĩ, ly hôn chỉ là dấu chấm hết cho một sai lầm, cùng lắm thì quay về lúc ban đầu, bắt đầu lại từ đầu.
Khi xưa là cô theo đuổi anh, bây giờ đổi lại là anh theo đuổi cô.
Thế nhưng thái độ của Du Du lại khiến anh không biết nên làm gì.
Không châm chọc, cũng không ghét bỏ.
Rót cho anh ly trà, trò chuyện đôi ba câu.
Khách sáo giống như đang đối xử với một người bạn cũ bình thường.
Có mấy lần khi có khách đến, cô không hề do dự mà bỏ anh lại, bước đến chào hỏi người khác.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Anh chỉ đành lặng lẽ đến, rồi lại lặng lẽ rời đi.
Giản Tân Nhược cũng từng đến tìm anh vài lần.
Lúc thì tự đến, lúc thì đi cùng mẹ Tề.
Mỗi lần đều bị anh quát mắng mà đuổi thẳng.
Sau lần anh gào lên và tát cô một cái, cuối cùng cô không chịu nổi nữa, hét lên:
“Là tôi ép anh sao? Rõ ràng là chính anh cũng rung động, sao có thể đổ hết lỗi cho tôi? Nói tôi chuốc say anh, nhưng đàn ông say mà vẫn cứng được chắc?”
“Anh đúng là vừa làm đĩ vừa muốn dựng cổng thờ!”
“Anh còn muốn theo đuổi Sở Du Du à? Đừng có mơ! Người ta sớm không cần anh nữa rồi!”
“Cô ấy đến Vân Nam thời gian đó, mỗi ngày đăng vài cái story WeChat, nói nào là trong lòng chồng có bạch nguyệt quang thì có nên rời đi không, nói nếu chồng ngoại tình thì cô ấy sẽ lựa chọn thành toàn, nói yêu đến tận cùng thì nên chủ động rút lui!”
“Tôi ngu ngốc nên mắc bẫy, sau này mới biết những bài đăng đó chỉ hiển thị với mình tôi! Cô ta rời đi, chính là để tạo cơ hội cho tôi và anh! Đăng mấy cái đó, là để kích tôi đi tìm anh! Ngay cả thời gian về nhà chính xác như thể được báo trước, chỉ để bắt gặp đúng lúc!”
“Sao hả? Người vợ ‘trong sáng thuần khiết’ trong lòng anh, cũng có mặt mà anh chưa từng biết đấy!”