“Hình như đó là một cảnh sát nằm vùng lập công lớn, thật nguy hiểm, may mà chúng ta không giàu có như vậy.”
“À này, Tiểu Trần, hai con quen nhau đã hơn một năm rồi, tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa. Cháu xem thử, khi nào sắp xếp một dịp, để hai gia đình gặp nhau được không?”
Tôi sững sờ ngẩng đầu, định ngăn mẹ lại thì Trần Hoài dưới bàn đã nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.
“Dạ vâng, thưa dì.”
Tôi cười gượng, “Không cần đâu mẹ, hình như có hơi vội.”
“Vội gì mà vội! Chẳng lẽ con muốn đợi mười năm tám năm nữa sao? Con giờ đã 28 rồi! Con nghĩ mình vẫn còn 18 sao?”
Mẹ tôi bắt đầu thao thao bất tuyệt, còn tôi chỉ biết bất lực mà im lặng.
21
Tôi cảm thấy như mình đã bị Trần Hoài chinh phục hoàn toàn.
Tôi chưa bao giờ là người thực sự kiên cường nhưng mỗi khi chia xa, cảm giác trống vắng ùa về, rồi khi gặp lại, Trần Hoài luôn lấp đầy tôi bằng tình cảm mãnh liệt của anh.
Đôi khi tôi cũng làm mình làm mẩy, bày trò nhõng nhẽo nhưng không dám nhắc đến hai chữ “chia tay” nữa, vì tôi biết Trần Hoài là người nhạy cảm, anh luôn cảm thấy áy náy với tôi, còn tôi lại sợ rằng anh sẽ thực sự đồng ý chia tay.
Vào ngày sinh nhật, tôi lại mất liên lạc với Trần Hoài suốt tám tiếng đồng hồ liền.
Tôi trở về căn hộ, ngồi một mình trong phòng khách trống vắng, nhìn bánh sinh nhật mà thẫn thờ.
Bỗng dưng, có tiếng chìa khóa xoay ở cửa phòng.
Tôi quay đầu lại, thấy Trần Hoài đứng ở cửa, tay ôm một món quà.
Tôi vui mừng lao đến ôm lấy anh.
“Sao anh lại đến đây? Không phải đang huấn luyện ở nơi khác sao?”
“Huấn luyện kết thúc rồi, anh đi tàu cao tốc về ngay trong đêm. Hôm nay sinh nhật người nào đó, không đến sợ người ấy nổi giận.”
Trần Hoài véo nhẹ mũi tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi gạt tay anh ra: “Hứ, em có giận gì đâu, em cũng đâu dám giành người của quốc gia.”