[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nhưng còn chưa đợi ông cụ đến gần, Tuế Tuế đã tự mình bò dậy, rồi nhào vào lòng Thẩm Nghiên.
"Mẹ ơi!"
Tuế Tuế cọ cọ vào lòng Thẩm Nghiên, ra vẻ rất thân thiết.
"Nhớ mẹ đúng không? Vừa rồi có bị ngã đau không?"
Không ngờ bé con lại lắc đầu, rồi cứ bám lấy Thẩm Nghiên không chịu xuống.
Ngay cả Lục Tuân nói chuyện với con bé, con bé cũng không để ý.
Cứ bám dính lấy Thẩm Nghiên.
"Con bé này, sao vậy?" Lục Tuân có chút tủi thân.
Sao chỉ mới ra ngoài một chuyến, con gái đã không nhận ra anh rồi?
Thẩm Nghiên buồn cười nhìn anh: "Anh xem đi, con gái ghi thù rồi, chắc chắn là vì anh ra ngoài không đưa con bé theo."
Diệu Diệu Thần Kỳ
Lục Tuân cảm thấy mình thật oan uổng.
Dù sao anh đi xe đạp, lại phải đến khu nhà tứ hợp viện làm việc, nên không đưa con bé theo, không ngờ con bé lại ghi thù.
Sau đó mặc kệ anh trêu đùa thế nào cũng vô dụng, Tuế Tuế cứ bám lấy Thẩm Nghiên, không cho anh đến gần, cứ đến gần là nhíu mày với anh, xua tay đuổi anh đi.
Lục Tuân ngẩn người ra.
Buổi tối đi ngủ, con bé cũng chiếm lấy Thẩm Nghiên, Lục Tuân dù có muốn làm gì đó, cũng không được.