Hoàng Minh ngồi dưới, bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Từng lời An Nhiên nói ra, đều là những thứ mà hắn chỉ nghe qua loa hoặc giao cho cô xử lý. Hắn không ngờ cô lại nắm rõ đến vậy, và giờ lại dùng chúng để... tấn công hắn.
Khi An Nhiên kết thúc phần trình bày, một đối tác lớn, ông Trần, Giám đốc một quỹ đầu tư quan trọng, lên tiếng.
- Bài trình bày của Quản lý An Nhiên rất thuyết phục. Đặc biệt là những đánh giá về rủi ro và giải pháp dự phòng. Nó cho thấy sự chuẩn bị kỹ lưỡng và năng lực thực tế.
Ông Trần nhìn về phía Hoàng Minh.
- Tôi hơi băn khoăn về phần chuỗi cung ứng trong đề xuất của quý công ty. Các bạn đã có phương án cụ thể cho những vấn đề có thể phát sinh ở khu vực X chưa?
Hoàng Minh giật mình, lắp bắp. Hắn không ngờ câu hỏi lại nhằm vào đúng điểm yếu mà An Nhiên vừa nhắc đến.
- À... vâng... chúng tôi... chúng tôi đang có kế hoạch... chi tiết... để giải quyết vấn đề đó.
- Kế hoạch cụ thể là gì?
Ông Trần hỏi thẳng, giọng điệu khiến Hoàng Minh càng thêm lúng túng. Hắn liếc nhìn thuộc cấp, mong nhận được sự giúp đỡ.
An Nhiên ngồi yên tại chỗ, nhìn Hoàng Minh như xem một vở kịch tệ hại. Cô biết, hắn không có kế hoạch nào cả. Những gì hắn nói đều là sáo rỗng.
Cuối cùng, Hoàng Minh phải lảng sang chuyện khác một cách gượng gạo. Buổi họp kết thúc, An Nhiên nhận được nhiều cái bắt tay và lời khen ngợi từ các đối tác tiềm năng. Hoàng Minh thì mặt mày tối sầm, vội vã rời đi.
Khi An Nhiên đang thu dọn tài liệu, Hoàng Minh đột ngột chặn cô lại ở hành lang. Nụ cười lịch thiệp trên mặt hắn đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự tức giận và đe dọa.
- An Nhiên! Đừng tưởng cô lột xác là có thể đối đầu với tôi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn nói, giọng nghiến răng ken két.
- Tôi cảnh cáo cô, đừng cản đường tôi! Những gì cô đang làm... không dễ dàng đâu!
An Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi mắt cô lạnh như băng, không chút sợ hãi. Cô không nói gì, chỉ khẽ nhếch môi cười, nụ cười đầy vẻ khinh miệt và chế giễu.
- Hoàng Minh này...
Carrot Và Tịch Dương
Cô bước lại gần hắn một bước, ghé sát, giọng thì thầm chỉ đủ cho hắn nghe thấy, nhưng sức nặng thì như ngàn cân.
- Ghế anh đang ngồi... là do tôi đặt viên gạch đầu tiên đấy.
Nụ cười trên môi cô càng sâu hơn khi nhìn khuôn mặt Hoàng Minh từ đỏ bừng chuyển sang trắng bệch, đôi mắt hắn mở to đầy vẻ sững sờ và sợ hãi.
Cô không dừng lại nhìn phản ứng của hắn lâu hơn. An Nhiên quay lưng bước đi, bước chân vẫn vững vàng và tự tin. Bỏ lại Hoàng Minh đứng c.h.ế.t trân giữa hành lang, như một bức tượng đá, với khuôn mặt tái nhợt và ánh mắt thất thần.
Trở về văn phòng, Hoàng Minh đập mạnh tay xuống bàn làm mọi thứ trên đó nảy lên. Hắn gầm lên một tiếng, vẻ tức giận và sỉ nhục tột cùng.
- Chết tiệt! An Nhiên!
Hắn ngồi phịch xuống ghế, thở hổn hển. Cô ta đã thay đổi. Hoàn toàn. Không còn là con bé ngốc nghếch yêu hắn đến mù quáng nữa. Cô ta là một đối thủ. Một đối thủ đáng sợ.
"Ghế anh đang ngồi... là do tôi đặt viên gạch đầu tiên đấy."
Lời nói của cô ta cứ văng vẳng trong đầu hắn, như một lời nguyền rủa. Đúng. Cô ta đã đúng. Tất cả những gì hắn có hôm nay, đều là nhờ những gì cô ta đã làm cho hắn. Và bây giờ... cô ta quay lại để phá hủy tất cả.