Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành

Chương 6: Anh Là Đàn Ông Hay Là Ma Vậy?



Alpha mở chiếc hộp nhỏ viền ren và đính đầy đá lấp lánh, lần lượt bóc các túi kẹo ra: "Có vị dâu, vị dưa hấu, vị cam."

Thỏa mãn được trí tò mò, Kỷ Chính Sơ lại quay sang nghiên cứu chiếc máy làm bắp rang màu xanh: "Cái này dùng thế nào? Để em xem....."

Cậu cầm lấy tờ hướng dẫn và túi nguyên liệu, quan sát chăm chú.

Cái gọi là máy làm bắp rang này trông như một chiếc chảo phẳng, bên trong có hai lưỡi dao nhỏ. Sau khi bật nguồn, hai lưỡi dao bắt đầu xoay chậm rãi.

"Cái này đã bắt đầu làm nóng chưa?"

Kỷ Chính Sơ ghé sát vào xem, định thò tay vào trong để cảm nhận nhiệt độ.

Chưa kịp đưa tay vào nồi, mới chỉ vừa hành động thôi thì cổ tay của cậu đã bị nắm chặt.

Bàn tay với những khớp xương rõ ràng giữ chặt lấy cổ tay cậu. Da của cậu vốn trắng hơn so với các Alpha bình thường còn Tống Thanh Uẩn vì luyện võ nhiều năm nên da thiên về sắc nâu khỏe khoắn.

Bàn tay to lớn của người đàn ông nắm lấy cánh tay trắng nõn của cậu, tạo thành sự đối lập màu sắc rõ rệt.

Kỷ Chính Sơ theo phản xạ muốn rút tay lại.

Chiếc chuông đỏ nhỏ trên cổ tay phát ra âm thanh trong trẻo.

Vừa rồi tiếng máy móc vận hành vẫn còn át đi âm thanh đó nhưng giờ máy đã tắt, căn phòng yên tĩnh đến mức tiếng chuông vang lên đặc biệt rõ ràng.

Ánh mắt của hai người đều bị thu hút bởi âm thanh ấy, đồng thời rơi xuống cổ tay trắng muốt kia.

Trong đầu Kỷ Chính Sơ bỗng lóe lên những hình ảnh vụn vặt......

Lần thứ hai bị dẫn dắt đ.ộng tì.nh trong quán lẩu, hương hoa lan tỏa ra mất kiểm soát, Tống Thanh Uẩn đưa cậu đến khách sạn. Vừa bước vào cửa, cậu đã quấn lấy cổ hắn mà cọ sát, thậm chí còn tự động dẫn dắt bàn tay thô ráp của đối phương xuống giữa hai chân mình.

Khi ấy, Tống Thanh Uẩn muốn đặt cậu xuống giường nhưng không thể vì cậu cứ bám chặt lấy eo của hắn, dính chặt như keo, không thể gỡ ra nổi.

Người đàn ông giữ chặt cổ tay cậu, đầu gối đè nhẹ lên chân cậu để tránh bị cậu quậy phá, hắn chỉ còn lại một tay nhưng vẫn dễ dàng cởi sạch quần áo của cậu.

Khi đó, bàn tay to lớn màu nâu nhạt cũng nắm lấy cổ tay cậu giống hệt bây giờ, lớp chai sần ở đốt ngón tay ma sát khiến cậu vừa đau vừa ngứa.

Ý thức được mình đang nghĩ cái gì, Kỷ Chính Sơ lập tức cảm thấy toàn bộ máu trong người dồn hết lên mặt.

Cổ tay bị nắm chặt cũng bắt đầu ửng lên sắc hồng nhàn nhạt.

Cậu vội vã rút tay về: "Buông...... buông ra."

Ánh mắt lảng tránh, cậu đưa tay xoa xoa cổ tay mình: "Anh là Alpha thô kệch, tay vừa to vừa chai, nắm một cái là đỏ hết cả rồi."

Da của Alpha vốn không dễ bị tổn thương đến vậy, chỉ nắm một chút mà đã đỏ thì đúng là hơi làm quá.

Tống Thanh Uẩn nhìn cánh tay trắng nõn của cậu, còn có cả cần cổ cũng ửng hồng lộ ra bên ngoài, hắn chăm chú nhìn một lúc lâu mới dời mắt đi.

"Cha mẹ em không yên tâm cũng có lý do cả đấy. Nồi đang nóng, bên trong còn có lưỡi dao mà em cũng dám thò tay vào. Không sợ máu bắn tung tóe sao?"

Kỷ Chính Sơ định nói: 'Em đâu phải trẻ con ngây thơ, lưỡi dao quay chậm thế kia, chắc chắn em sẽ không để tay chạm vào.'

Nhưng cậu lại sợ nếu ngẩng đầu lên sẽ lộ ra khuôn mặt đỏ bừng, thế nên cậu chỉ có thể cúi đầu im lặng, ngoan ngoãn nghe hắn trách mắng mà không dám phản bác.

Hiếm khi thấy cậu ngoan thế này.

Máy móc lại kêu lên ù ù, hương kẹo dưa lưới bạc hà thoang thoảng trong không khí.

Chẳng bao lâu sau, trước mặt cậu đã xuất hiện một tảng kẹo bông mềm xốp.

"Em muốn ăn bắp rang vị gì? Socola hay dâu kem? Cũng có vị caramel nữa."

Kỷ Chính Sơ gãi gãi tai: "Cái nào cũng được, bắp rang vị nào cũng ngon mà."

"Vậy làm vị socola nhé."

"Ừm, được ạ."

......

Tống Thanh Uẩn bận rộn với bắp rang còn Kỷ Chính Sơ thì cầm điều khiển lướt qua các bộ phim, cuối cùng chọn một bộ của Miyazaki Hayao.

Lúc nhạc đầu phim vang lên, Alpha cũng vừa bưng một chậu bắp rang đầy ắp đi tới.

Mùi socola hòa quyện với hương ngô nổ, chỉ cần ngửi thôi cũng khiến người ta thèm thuồng.

Cậu vừa li.ếm kẹo bông vừa nhón bắp rang, lười biếng ngả người lên chú chó bông dài đóng vai trò gối tựa.

Tuy không nói gì nhưng nhìn độ cong trong mắt cậu cũng đủ biết tâm trạng của cậu đang rất tốt.

Tống Thanh Uẩn ngồi xuống bên cạnh cậu.

Tắt đèn đi, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng từ màn hình lớn phủ kín cả một bức tường.

Tiếng nhạc nền vui tươi vang lên từ hệ thống loa, cảm giác không hề thua kém một rạp chiếu phim thực thụ.

Ban đầu, Kỷ Chính Sơ còn hơi bối rối vì sự tiếp cận đột ngột của Tống Thanh Uẩn cùng bầu không khí mập mờ vừa rồi nhưng chẳng mấy chốc cậu đã bị hình ảnh trên màn hình cuốn hút, hoàn toàn nhập tâm vào bộ phim.

"Bộ phim này tên là My Neighbor Totoro (Hàng xóm của tôi là Totoro), em rất thích nó. Dù vui hay buồn thì em cũng xem lại. Chỉ cần nghe nhạc phim thôi cũng cảm thấy tâm trạng tốt lên."

"Bộ Spirited Away (Vùng đất linh hồn) của ông ấy cũng hay lắm, còn có Castle in the Sky (Lâu đài trên không) nữa, đều rất nổi tiếng."

"Haha, mỗi lần thấy cảnh bé Mei cõng em gái đứng dưới mưa chờ xe với Totoro là em lại thấy buồn cười."

Nhắc đến bộ phim hoạt hình yêu thích, Kỷ Chính Sơ bỗng trở nên thao thao bất tuyệt.

Nhưng nói được một lúc, cậu chợt ý thức được rằng, với một người chín chắn và điềm tĩnh như Tống Thanh Uẩn, chắc hẳn hắn sẽ chẳng có hứng thú với mấy thứ này.

"Khụ..... Hình như em nói hơi nhiều rồi. Hoạt hình ấy mà, chắc anh không thích đâu....."

Cậu theo thói quen gãi tai.

Nhưng do tay đang dính đường từ kẹo bông nên giờ cả sau tai và cổ của cậu đều có cảm giác dính dính khó chịu, tóc tai cũng rối bời vì bị dính vào.

Cậu nhăn mặt, phát ra một tiếng chán ghét: "Ư......"

Alpha lập tức nhận ra, hỏi trong bóng tối: "Sao thế?"

"Hình như em làm kẹo dính vào tóc rồi.... Anh có khăn ướt không? Đưa cho em để em lau chút."

Tống Thanh Uẩn bật đèn trong phòng lên.

Ánh sáng bất ngờ khiến Kỷ Chính Sơ không kịp thích ứng, cậu vội nhắm chặt mắt lại.

Tống Thanh Uẩn quay đầu rút khăn ướt, vừa xoay lại đã thấy một chàng trai đang tựa lưng vào gối ôm, tay cầm cây kẹo bông gần ăn hết, mắt nhắm tịt lại.

Có lẽ do ánh sáng chói lóa kí.ch th.ích, hàng mi của cậu khẽ run rẩy, vương một chút ướt át.

"Xin lỗi, tôi lỡ bật đèn sáng quá. Em có khó chịu lắm không?"

Tống Thanh Uẩn hỏi.

Kỷ Chính Sơ thử mở mắt ra nhưng hình như vừa rồi bị kí.ch th.ích quá nên giờ khóe mắt toàn nước. Hàng mi dài như cánh quạt nhỏ của cậu run lên mấy lần mà vẫn không dám mở ra. Hai tay của cậu đều đang dính đường, không dám tự lau, chỉ có thể giơ tay áo lên định lau tạm.

Tống Thanh Uẩn lập tức giữ cậu lại.

"Đừng chạm lung tung, tay áo đầy vi khuẩn đấy. Để tôi giúp em."

Nói xong hắn cúi người xuống, dùng khăn giấy sạch nhẹ nhàng lau mắt cho cậu.

Da quanh mắt vốn rất mỏng, động tác của người đàn ông lại rất dịu dàng, nhẹ như bông gòn lướt qua.

Dù đã ở chung nhiều ngày nhưng vì cả hai đều là Alpha có khả năng kiểm soát tốt nên chưa từng xảy ra chuyện ngửi thấy pheromone của đối phương.

Nhưng lần này, Tống Thanh Uẩn lại đến quá gần.

Một mùi hương nhàn nhạt đặc trưng của Alpha chậm rãi len lỏi vào không khí.

Mùi hương này, Kỷ Chính Sơ đã từng ngửi thấy.

Là khi cậu bị dẫn dắt đ.ộng tì.nh.

Chính mùi hương pheromone này đã mang theo sự trấn an bao bọc cậu.

Trên lý thuyết, pheromone giữa Alpha với Alpha vốn bài xích nhau. Nhưng đó là khi cả hai đều đang giải phóng pheromone cầu phối vì tranh giành một Omega hoặc khi một Alpha đang muốn tuyên bố chủ quyền, có thái độ thù địch với bất kỳ Alpha nào khác tiếp cận.

Còn nếu là pheromone có tác dụng xoa dịu thì ngay cả với người cùng giới tính, nó vẫn phát huy hiệu quả.

Bởi vậy, Kỷ Chính Sơ không những không bài xích mùi pheromone của Tống Thanh Uẩn mà ngược lại, bởi lần đầu tiên ngửi thấy nó là trong hoàn cảnh bị đ.ộng tì.nh mạnh mẽ và được trấn an nên giờ khi ngửi lại, cơ thể của cậu lập tức có phản ứng ám chỉ theo bản năng.

Nhất là khi tầm nhìn bị che khuất, cảm giác ấy lại càng rõ ràng hơn.

Kỷ Chính Sơ cảm thấy cả hơi thở của mình cũng đang thay đổi.

"Xong rồi. Bây giờ chắc có thể mở mắt được rồi."

Giọng nói của Alpha vang lên bên tai, cậu khẽ thở ra một hơi dài.

"Cảm ơn."

Cậu cúi mắt, khẽ nói.

Kỷ Chính Sơ vươn tay định lấy khăn giấy từ tay đối phương để tự lau tay nhưng không ngờ vừa đưa ra, người kia đã nắm lấy cổ tay cậu một cách tự nhiên, dùng khăn ướt lau tỉ mỉ từng ngón tay cho cậu.

Kỷ Chính Sơ: ???

Một Alpha, đang cầm tay một người từng hẹn hò (có vẻ vậy), từng có quan hệ mập mờ (hình như thế) rồi cẩn thận lau từng ngón tay thế này....

Là có ý gì?

Còn chưa kịp hoàn hồn, tay của cậu đã được lau sạch từng kẽ, rồi người đàn ông lại nghiêng đầu, bắt đầu gỡ tóc bị dính đường sau tai cậu.

"Xoay đầu qua chút, cúi xuống một chút....."

Hắn nói.

Ngón tay chạm vào dái tai cậu, giọng trầm thấp tựa như tiếng loa siêu trầm oanh tạc.

Kỷ Chính Sơ lập tức bùng nổ.

Như một chú thỏ con hoảng sợ, cậu bật nhảy ra xa cả mét.

Cậu ôm chặt lấy tai mình, trừng mắt nhìn Tống Thanh Uẩn, ánh mắt hoảng hốt không khác gì một con thỏ nhỏ.

"Anh.... anh có phải là hiểu lầm ý em rồi không?! Em.... em đưa tay ra là muốn lấy khăn giấy chứ không phải nhờ anh lau giúp! Tai.... tai cũng vậy!"

"Em thấy.... hai chúng ta như thế này không ổn lắm. Dù gì cũng đều là Alpha. Không phải..... ý là, hai tên Alpha thẳng mà như thế này thì....."

"Em thật sự không phải trẻ con nữa đâu! Em đã trưởng thành sáu năm rồi, sắp tốt nghiệp đại học, bạn cùng lớp còn có người kết hôn được bốn năm rồi ấy! Anh coi em như một người lớn đi! Em thật sự cũng có tuổi rồi đó!"

Chàng trai không giấu được suy nghĩ, trong đầu nghĩ gì thì miệng b.ắn ra như súng liên thanh, vẻ mặt hoảng loạn và kinh ngạc viết rõ trên mặt.

Nhưng người đàn ông trước mặt lại chỉ tỏ vẻ khó hiểu.

Hắn hơi nhíu mày, nhìn cậu đầy thắc mắc:

"Sơ Sơ, tại sao em cứ luôn nghĩ rằng tôi xem em là trẻ con?"

Kỷ Chính Sơ: "......Hả?"

Tống Thanh Uẩn liếc nhìn về phía bộ phim hoạt hình đang tạm dừng:

"Tôi cần làm rõ một chút, tôi chỉ hơn em có bốn tuổi. Năm em tốt nghiệp cấp ba, tôi cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu, về cơ bản là cùng độ tuổi với em bây giờ. Ngoài ra, về hoạt hình của Miyazaki Hayao, tôi cũng rất thích từ lâu rồi. Tôi và em không cách nhau mười hay hai mươi tuổi, không phải thế hệ cha chú gì của em, cũng không già như em tưởng đâu."

Kỷ Chính Sơ: ???

"Anh không coi em là trẻ con?"

Tống Thanh Uẩn: "Không. Nếu trước đây, vì chuyện 'hội chứng chim non' của em mà tôi xử lý không khéo, khiến em có cảm giác bị xem nhẹ thì tôi xin lỗi."

Hắn nói tiếp:

"Trước đây em từng bảo tôi đừng chấp nhặt với một đứa con nít như em nhưng lúc đó tôi cũng bằng tuổi em bây giờ. Vậy tôi có thể xin em cũng đừng chấp nhặt với một thằng nhóc chưa lớn khi ấy được không?"

Kỷ Chính Sơ: ?!!

Ôi mẹ ơi, kinh hãi quá!!!

Phản xạ đầu tiên của cậu là đưa tay lên che mặt.

Ánh mắt nhìn Tống Thanh Uẩn của cậu lúc này chắc chắn chẳng khác nào đang nhìn thấy ma.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com