Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành

Chương 4: Tống Thanh Uẩn, Anh Có Biết Suy Nghĩ Không Hả?



Bữa cơm này ăn mà như đứng đống lửa như ngồi đống than. May mà ngoài mấy câu mở đầu có hơi không đứng đắn, sau đó Alpha cư xử rất bình thường.

Nhưng tim của Kỷ Chính Sơ vẫn không ngừng đập loạn xạ.

Cố gắng lắm mới ăn xong, cậu lập tức chạy về phòng. Cậu dựa lưng vào cửa, ngực phập phồng không ngừng.

Tên đàn ông khốn kiếp này cố ý đúng không? Cái gì mà 'trước đây xương quai xanh không có nhô lên thế này, cũng chẳng thấy rõ nhiều mạch máu đến vậy'.

Hồi cậu bị k.ích th.ích đến kỳ mẫn cảm, Alpha vẫn điềm tĩnh, ổn định, thậm chí còn rất lịch sự, có thể nói là dù cậu ngồi trong lòng nhưng hắn vẫn không bị loạn. Tất nhiên, một Alpha không rung động với một Alpha khác đang ngồi trong lòng cũng chẳng có gì lạ cả.... Nhưng nếu Alpha kia đang trong kỳ mẫn cảm, chỉ cần thấy vật sống là sẽ cọ tới, còn chuyên chọn chỗ mềm để li.ếm mà vẫn là thái độ đó thì quá lịch sự rồi.

Đúng vậy, chính là Kỷ Chính Sơ.

Lần đầu tiên bị k.ích th.ích kỳ mẫn cảm, cậu không nhớ gì cả nhưng lần thứ hai thì cậu lại tỉnh táo vô cùng. Cậu khó chịu đến mức phát điên mà Tống Thanh Uẩn lại là người xoa dịu cho cậu trong kỳ mẫn cảm đầu tiên, thế nên cậu mới theo bản năng mà bám lấy hắn, vừa bám vừa cởi cúc áo của chính mình. Nếu không nhớ nhầm, hình như cậu còn hôn lên môi của hắn.

Nhưng người đàn ông này chỉ hơi cứng đờ chứ không phản ứng gì quá lớn, cứ như bị cậu hôn hay bị muỗi cắn chẳng khác gì nhau.

Thậm chí Tống Thanh Uẩn còn chẳng né tránh, vẫn bình tĩnh làm tròn trách nhiệm của mình: nắm lấy tay cậu không cho cởi áo, sau đó thành thạo l.ột s.ạch bên dưới của cậu.

Cả quá trình này lịch sự quá mức, đến mức khi quá trình xoa dịu kết thúc, nửa trên của cậu vẫn còn nguyên vẹn, không hề có chút gì gọi là mất kiểm soát.

Cậu còn tưởng hồi đó hắn đứng đắn lắm, không ngờ nhìn cũng kỹ lắm đấy chứ! Nhìn đến nỗi thịt có bao nhiêu, mạch máu có mấy sợi cũng đếm được.

Càng nghĩ càng tức.

Kỷ Chính Sơ mở điện thoại, nhảy lên giường, tức giận nhắn tin cho bạn thân:

[Tống Thanh Uẩn, cái tên khốn này!]

[/Quăng đồ.jpg/]

Thượng Mộc: [Lại sao nữa? /Vịt liếc mắt.jpg/ Mới có ngày đầu tiên thôi mà.]

Kỷ Chính Sơ: [Hồi đó lúc tao bị k.ích th.ích đến kỳ mẫn cảm, anh ấy làm cho tao mà còn len lén nhìn xương quai xanh của tao! Anh trai của mày chắc chắn là loại ban ngày nghiêm túc đạo mạo, buổi tối lén lút xem Omega nhảy múa dâm dục trên điện thoại!]

Thượng Mộc: [Ờm... nhưng mà... theo tao thấy, trong tình huống đó không thể gọi là 'len lén nhìn' được... Tao là người trưởng thành, biết Alpha khi bị dẫn dắt đ.ộng tì.nh sẽ làm gì.
Mày còn không ngại để anh ấy 'làm' chỗ đó thế mà lại để ý anh ấy nhìn xương quai xanh à?]

Kỷ Chính Sơ: [......]

Kỷ Chính Sơ: [Anh ấy làm chỗ đó là do không còn cách nào khác! Là bất đắc dĩ! Làm thì làm rồi nhưng anh ấy nhìn xương quai xanh của tao cũng là bất đắc dĩ à?!]

Thượng Mộc: [Ờ... mà này Sơ Sơ, anh của tao là một Alpha bình thường. Mày còn để anh ấy 'làm' thì không lý nào anh ấy ở trước mặt mày lại không hề động lòng cả. Alpha đỉnh cấp có ha.m mu.ốn rất cao đó. Chẳng lẽ lúc làm với mày, anh ấy phải trừng trừng hai mắt, tâm lặng như nước chắc?]

Kỷ Chính Sơ sững người.

[Nhưng mà... tao là Alpha, tại sao anh ấy lại... với một Alpha...?]

[Mày cũng là Alpha đấy thôi nhưng mày theo đuổi anh ấy tận nửa năm, còn nói nguyện ý làm người ở dưới. Anh ấy là người ở trên, tại sao lại không thể động lòng?]

Kỷ Chính Sơ nhìn tin nhắn của thằng bạn thân, đầu óc bỗng chốc trống rỗng.

Chỉ trong chớp mắt, một đoạn ký ức lướt qua đầu cậu.

Cậu dường như lại nghe thấy giọng nói trầm khàn của người đàn ông bên tai:

"Sơ Sơ..."

Hơi thở nặng nề, mang theo một chút nóng bỏng không dễ nhận ra.

Trong khoảnh khắc, cậu như hóa thành một chiếc ấm trà nóng hổi.

Hai tai đều như sắp bốc hơi nước.

......

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

"Sơ Sơ, em ngủ rồi à?"

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến.

Kỷ Chính Sơ cứng người lại, hít sâu mấy lần, cố gắng điều chỉnh hơi thở rồi mới xỏ dép đi mở cửa.

"Khụ, chưa ngủ. Em chỉ nằm nghỉ chút thôi."

Cậu cúi đầu, gương mặt và vành tai đều đỏ ửng.

Trên người cậu mặc bộ đồ ngủ mềm mại đáng yêu, chân đi đôi dép bông màu sữa, để lộ phần mắt cá chân trắng trẻo như ngọc. Từ đầu đến chân trông vô cùng ngoan ngoãn.

Tống Thanh Uẩn bất giác hạ thấp giọng: "Không có gì, tôi chỉ muốn nhắc em đừng ngủ nhiều quá, ngủ nhiều dễ đau đầu."

Kỷ Chính Sơ ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm, em biết rồi."

Tống Thanh Uẩn: "Hôm nay thời tiết đẹp, lát nữa ra sân phơi nắng một chút nhé. Em có uống cà phê không? Tôi thấy em có thói quen uống cà phê sau khi ngủ dậy. Vừa lúc tôi gọi trợ lý đến, bảo cậu ta mang cho em một ly luôn."

Nói rồi, hắn mở cuốn 'Sổ tay nuôi dưỡng Kỷ Chính Sơ' cỡ nhỏ, bắt đầu đọc thực đơn:

"Latte dừa tươi, latte kem tươi, latte quế hoa, latte dưa lưới? Latte nho hồng trời quang, latte dâu phô mai, Ice Bock? Còn bánh thì em muốn ăn loại nào? Mille crepe, mousse, cheesecake, tiramisu....."

Người đàn ông mặc bộ đồ ở nhà màu xám đậm, bàn tay to rộng đỡ lấy cuốn sổ nhỏ. Dải ruy băng đánh dấu màu hồng rủ xuống từ giữa trang, chỗ được mở ra còn có một mẩu nhãn dán ghi chú màu cỏ xanh: 'Thói quen trà chiều'.

Gương mặt vốn đã đỏ bừng của Kỷ Chính Sơ càng nóng hơn.

Trời ạ, có cần nghiêm túc nghiên cứu thực đơn cà phê và bánh ngọt của cậu mỗi ngày như thế này không?!

"Thật ra không cần phiền phức vậy đâu..... Em uống gì cũng được, ở nhà uống nước cũng không sao. Không cần làm phiền trợ lý của anh."

Cậu gãi đầu, nói với vẻ hơi ngại ngùng.

Ngay giây tiếp theo, người đàn ông giơ cuốn sổ lên trước mặt cậu, vô cảm đọc to:

"Tất cả đều là thứ thiếu gia thích, uống cái nào cũng được. Nhưng nếu có thể uống đúng thứ mình muốn, cậu ấy sẽ vui hơn một chút."

Nói xong, hắn cúi mắt, nghiêm túc nhìn cậu:

"Dì Lý viết thế này. Vậy hôm nay uống gì thì em sẽ thấy vui?"

Kỷ Chính Sơ: ...?

......

Thật lòng mà nói, mãi đến khi bị đưa ra sân, quấn trong tấm chăn lông mềm mại, nằm phơi nắng, đầu óc của Kỷ Chính Sơ vẫn còn mắc kẹt ở câu nói của Tống Thanh Uẩn:

'Hôm nay uống gì thì em sẽ thấy vui?'

Cậu vẫn chưa hoàn hồn nổi.

Một giây trước, cậu còn cảm thấy tên đàn ông khốn nạn này bị ai đó nhập vào.

Một giây sau, khi thấy hắn ngồi bên cạnh, cầm cái máy đọc sách Kindle, cậu lại cảm thấy hắn không hề bị nhập.

Hai chữ: Kỳ quái.

......

Trợ lý của Tống Thanh Uẩn đến rất nhanh, tay xách theo túi cà phê và bánh ngọt, dưới cánh tay còn kẹp một tập tài liệu dày.

Là một Beta, đeo kính dày, trông có vẻ nghiêm túc và gọn gàng.

Nhìn thấy Kỷ Chính Sơ cuộn mình trong ghế mây, ánh mắt của anh ta chỉ lướt qua cậu một giây rồi dời đi, anh ta đặt đồ lên bàn trà trước mặt Tống Thanh Uẩn:

"Thưa ngài, cà phê và bánh ngọt ngài dặn đã mang đến. Đây là tài liệu cần ngài xem qua."

Người đàn ông đặt cái máy đang cầm xuống, thản nhiên đẩy túi đồ về phía Kỷ Chính Sơ, cầm lấy tài liệu bắt đầu xem.

"Phần này cứ giữ nguyên vậy đi. Sáng mai tôi đưa đến Cục Giáo dục và Thể thao."

"Vâng, thưa ngài."

"Ngày mai, hiệu trưởng của các chi nhánh sẽ đến trụ sở chính để bàn về phương án tuyển sinh, sắp xếp cho họ ăn trưa. Buổi chiều họp ở phòng hội nghị, tôi sẽ đến lúc hai giờ. Có thể phát tài liệu trước cho họ xem qua, chờ tôi đến rồi thảo luận."

"Rõ, thưa ngài."

......

Kỷ Chính Sơ co ro trong cái ghế mây, một tay cầm cà phê một tay ôm Kindle đọc truyện tranh.

Lời đối thoại giữa hai người họ thỉnh thoảng lại lọt vào tai cậu, hình như đang bàn về đợt tuyển sinh mùa thu sắp tới.

Cậu lén dùng khóe mắt liếc nhìn người đàn ông kia, cả hai đều có vẻ rất bận, hoàn toàn không ai để ý đến cậu.

Đặc biệt là trợ lý của Tống Thanh Uẩn, từ đầu đến cuối giữ nguyên một tư thế, ngoài lúc vừa đến quét mắt nhìn cậu một cái thì suốt quá trình còn lại đều nghiêm túc làm việc, ánh mắt không hề dao động.

Khác hoàn toàn với người trợ lý mà cậu từng quen.

Kỷ Chính Sơ vừa ăn bánh vừa nghĩ ngợi lung tung.

......

"Được rồi, chỉ vậy thôi. Về đi."

"Vâng, thưa ngài."

Trợ lý đáp lại, vẫn giữ dáng vẻ không nhìn ngang nhìn dọc, quay người rời khỏi sân.

Kỷ Chính Sơ dõi theo anh ta rời đi, vừa quay đầu lại liền phát hiện Tống Thanh Uẩn đang nhìn chằm chằm vào cậu.

"Nhìn cậu ta làm gì?"

Người đàn ông hỏi.

Cả người Kỷ Chính Sơ cứng đờ, nhớ đến chuyện trước đây mình từng mua chuộc thư ký của hắn để theo dõi lịch trình khiến thư ký đó bị đuổi việc, bèn bực bội chọc chọc miếng bánh.

"Không nhìn gì cả... Anh đừng hiểu lầm. Em không có ý định tán tỉnh trợ lý của anh đâu."

"Ừ, tôi biết."

Không khí rơi vào một khoảng lặng.

Chuyện thư ký bị sa thải năm đó vẫn luôn là một cái gai trong lòng Kỷ Chính Sơ.

Nhất là những năm học đại học, cậu tiếp xúc với nhiều bạn bè có hoàn cảnh không mấy khá giả nhưng vẫn cố gắng thi đỗ vào trường, tranh giành suất trao đổi, tự đi làm thêm kiếm học phí. Điều đó càng khiến cậu cảm thấy hành vi ngày trước của mình thật đáng xấu hổ.

Tống Thanh Uẩn để tránh bị cậu theo dõi đã sa thải vị thư ký bí mật cung cấp tin tức cho cậu. Còn vị thư ký kia, vì cậu mà mất đi một công việc tốt.

Hai chuyện này cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí của cậu suốt một thời gian dài, đến tận bây giờ vẫn không thể buông bỏ.

Cậu nghĩ, trong mắt thư ký đó, cậu chắc chắn là một tên công tử bột đáng ghét, không biết đến nỗi khổ của người đời. Mà vị thư ký kia, có lẽ cũng đã nỗ lực rất lâu mới có thể leo lên vị trí đó, đúng không?

"Cái đó... bây giờ thư ký Cao thế nào rồi, anh còn tin tức gì không?"

Kỷ Chính Sơ hớp một ngụm cà phê, ánh mắt né tránh, mở miệng hỏi.

"Không có tin tức. Sao vậy? Sau đó tôi không để ý đến cậu ta nữa. Cậu ta đã bị đưa vào danh sách đen của tập đoàn. Vài năm trước tôi có nhận được cuộc điều tra lý lịch khi cậu ta xin vào công ty mới nhưng chắc là không trúng tuyển."

"Ồ...... Vậy à."

Chàng trai ôm tách cà phê, ánh mắt rũ xuống, chăm chú nhìn những bông hoa vàng nhỏ dưới chân.

Tống Thanh Uẩn không khỏi nhíu mày.

Tâm trạng của nhóc con không tốt. Hắn nhìn ra được.

Có vẻ là vì vị thư ký bị sa thải năm đó nhưng hắn không hiểu được lý do đằng sau.

"Sơ Sơ, rốt cuộc là bị làm sao vậy? Sao em lại quan tâm đến cậu ta?"

Người đàn ông hỏi.

Chàng trai quay đầu lại, đôi mắt cong cong, cười đáp:

"Cũng không có gì đâu. Chỉ là thấy trợ lý mới của anh thì nhớ đến anh ta thôi. Lúc đó không phải vì em mà anh ta mất việc sao, em luôn cảm thấy áy náy với anh ta. Nhưng nghĩ kỹ lại thì người sa thải anh ta đâu phải em, anh mới là người có lỗi với anh ta hơn đấy chứ? Em vẫn còn tốt hơn anh nhiều."

Nghe thì có vẻ thờ ơ nhưng nụ cười cùng khóe môi nhếch lên kia nhìn thế nào cũng thấy gượng gạo.

Tống Thanh Uẩn chợt nhận ra......

Năm đó, hắn đã mạnh tay và lạnh lùng giúp Kỷ Chính Sơ sửa 'hội chứng chim non', thế mà ngay khi khôi phục lý trí, cậu đã lập tức xóa bỏ mọi liên hệ với hắn.

Lúc đó, hắn vốn định nhân dịp bữa tiệc mà nói chuyện thẳng thắn với cậu. Ai mà ngờ, trớ trêu thay, Kỷ Chính Sơ lại một lần nữa bị k.ích th.ích kỳ mẫn cảm. Vấn đề cũ chưa giải quyết xong, hai người đã lại lăn giường với nhau.

Có quá nhiều nút thắt trong lòng chưa được cởi bỏ, quá nhiều chuyện đáng lẽ nên nói rõ ràng nhưng chưa ai kịp mở lời.

Và thế là, giữa họ vẫn còn chất đầy hiểu lầm chồng chất hiểu lầm.

Nghĩ đến đây, Alpha nhíu mày, nói:

"Sơ Sơ. Tôi sa thải cậu ta không phải chỉ vì cậu ta tiết lộ lịch trình riêng tư của tôi cho em."

"Cậu ta nhận lợi ích từ em, lén lút báo lịch trình của tôi, đó chỉ là bề ngoài. Lý do thực sự tôi đuổi cậu ta là vì.... với tư cách là trợ lý và thư ký của tôi, trong tay cậu ta nắm giữ quá nhiều thông tin quan trọng."

"Cậu ta có thể vì chút lợi ích nhỏ mà tiết lộ hành trình của tôi thì cũng có thể vì một món hời lớn hơn mà bán đứng cả tập đoàn."

"Người như vậy, tôi không thể giữ lại."

Chàng trai đang cười đùa bỗng nhiên cứng đờ khóe môi.

Ngón tay của cậu hơi cong lại, đầu ngón tay ấn lên thành cốc cà phê, tạo ra một vết lõm nhẹ.

Mí mắt của cậu cụp xuống, rơi vào trầm mặc.

Trong lòng Tống Thanh Uẩn thắt lại.

Hắn có cảm giác....

Có thứ gì đó mà hắn không nắm bắt được..... đang lặng lẽ trôi tuột đi.

"Sơ Sơ."

Hắn không nhịn được gọi cậu.

Nhưng chàng trai trước mặt vẫn cúi thấp đầu.

"Vừa nãy em nói sai rồi."

Giọng nói của cậu nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, nó u uất vang lên.

Tống Thanh Uẩn theo phản xạ hỏi lại:

"Cái gì?"

Kỷ Chính Sơ ngước mắt nhìn hắn.

"Tống Thanh Uẩn, anh không phải là không có lương tâm."

"Mà là căn bản anh chưa từng có trái tim."

________________________________________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Thanh Uẩn: Một lòng muốn níu kéo vợ, kết quả lại tự biến mình thành một tên đàn ông cặn bã trong mắt vợ.

(Nói ngoài lề một chút: So với thầy Tiêu thì đúng là trái ngược hoàn toàn.....)


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com