Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành

Chương 20: Từng Dấu Chân Dẫn Đến Phòng Ngủ Của Hắn



Mười giờ tối, Tống Thanh Uẩn đã tắm xong, hắn dựa vào đầu giường đọc sách.

Hắn đã tắt đèn trong phòng ngủ, chỉ để lại một chiếc đèn đọc sách. Ánh sáng mờ mờ, rèm cửa không kéo, có thể nhìn thấy những hạt mưa hắt lên cửa sổ, để lại những vệt nước đan xen chằng chịt.

Sấm chớp liên tục lóe lên.

Cửa sổ là loại cách âm hai lớp, tiếng sấm không quá rõ nhưng nhìn vào tần suất chớp giật, chắc chắn bên ngoài đang rất ầm ĩ.

Hắn cầm điện thoại lên, lướt đến khung chat với Kỷ Chính Sơ.

Nhóc con nhắn rằng ngày mai có chuyện muốn nói với hắn.

Tống Thanh Uẩn đáp lại một cách bình tĩnh và kiềm chế nhưng trong lòng lại không khỏi suy nghĩ trằn trọc.

Sự thất thần mấy ngày nay của nhóc con.... hắn đều nhìn thấy hết.

Sáng nay cậu nói dối... mà còn nói dối rất vụng về.

Luận văn vừa nộp sáng nay, chính mắt hắn thấy cậu gửi đi trên mạng.

Đừng nói đến chuyện giờ đây bài tập về cơ bản không còn được nộp trực tiếp mà ngay cả nếu có thì mai cũng là cuối tuần.

Không giáo viên nào lại bắt bản thân làm thêm vào cuối tuần chỉ để thu bài cả.

Mặc dù đã nhìn thấu cậu như vậy nhưng hắn vẫn đồng ý.

Bởi vì hắn cũng muốn cho Kỷ Chính Sơ một chút thời gian và không gian để suy nghĩ.

Chỉ là không biết, với tiếng sấm dữ dội thế này, thời tiết tệ đến mức này, liệu nhóc con có sợ không.

Dù biết rõ đối phương là một Alpha nhưng hắn vẫn không thể ngăn bản thân lo lắng.

Bất chợt, chuông điện thoại vang lên.

Tên hiển thị là trợ lý đặc biệt của hắn.

"A lô?"

"Thưa ngài, xin lỗi đã làm phiền ngài muộn như vậy. Nhưng hôm qua ngài bảo tôi điều tra Tưởng Phong, tôi đã tìm ra một số vấn đề. Nghĩ đến chuyện này có thể gây nguy hiểm cho thiếu gia Kỷ, tôi đành mạo muội gọi ngài. Tôi đã gửi file PDF vào email của ngài, nếu tiện thì ngài có thể xem ngay."

'Tưởng Phong có thể gây nguy hiểm cho Sơ Sơ?'

Tống Thanh Uẩn lập tức bật dậy, đi mở máy tính.

"Là thế này, tôi phát hiện Tưởng Phong từ hồi cấp ba đã cặp kè với rất nhiều cậu trai khác nhau. Đến đại học, cậu ta đã chơi đùa với ít nhất hơn hai mươi người. Trong đó có vài người bị tổn thương nghiêm trọng đến mức phải nhập viện nhưng đều bị nhà họ Tưởng ém xuống. Những cậu trai đó có giới tính khác nhau, độ tuổi cũng không giống nhau nhưng khi nhìn vào ảnh của họ, tôi có cảm giác..... bọn họ ít nhiều gì cũng có chút bóng dáng của thiếu gia Kỷ."

"Tôi đã để ảnh hai người trông giống thiếu gia nhất lên đầu file PDF. Ngài có thể xem qua. Hiện tại đây mới chỉ là suy đoán của tôi, tôi sẽ tiếp tục xác minh thêm."

Bên ngoài bất chợt vang lên một tiếng sấm to.

Trong thư phòng tối đen, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ màn hình máy tính hắt ra.

Chớp giật soi lên đường gân xanh nổi trên cổ người đàn ông....

Tống Thanh Uẩn nhìn chằm chằm vào những bức ảnh đang lướt qua trên màn hình, bỗng nhiên bật dậy khỏi ghế.

"Cao Hách, tối nay Sơ Sơ ngủ lại nhà Tưởng Phong. Tôi lập tức đến đó ngay. Cậu biết địa chỉ rồi, chính là chỗ đặt đồ ăn hôm nay. Trong vòng ba mươi phút nhất định phải đến nơi. Ngoài ra, thông báo cho vệ sĩ và luật sư đi cùng, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào."

Giọng điệu của hắn khi ra lệnh cho trợ lý vẫn rõ ràng mạch lạc nhưng lúc vội vàng rời khỏi phòng, hắn lại suýt ngã vào khung cửa vì quên thay dép.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của trợ lý:

"Thưa ngài?"

Tống Thanh Uẩn hoàn hồn:

"Không sao, mang thêm một cây dù cho em ấy."

Dứt lời, hắn lao nhanh vào cơn mưa xối xả.

Đây là lần đầu tiên trong suốt gần ba mươi năm cuộc đời, Tống Thanh Uẩn hoàn toàn đánh mất kiểm soát.

Hắn sinh ra trong một gia tộc danh giá ở Hoa Quốc, từ nhỏ đã nhận nền giáo dục tinh anh nghiêm khắc.

Học hành luôn đứng nhất khối, thi cử luôn xếp nhất thành phố, vạn sự đều nằm trong tầm kiểm soát, cả cuộc đời thuận buồm xuôi gió.

Ngay cả khi có bước sai đường, hắn cũng có thể chậm rãi, trật tự mà đưa mọi thứ trở về quỹ đạo.

Tống Thanh Uẩn chưa từng hối hận.

Nhưng giờ đây, khi nghe thấy những tiếng sấm không ngừng vang lên bên ngoài, khi nhìn ra cửa kính xe phủ đầy những giọt mưa nhòe nhoẹt, trong lòng hắn tràn ngập hối hận.

Là hắn đã sơ suất.

Rõ ràng biết Kỷ Chính Sơ có một người bạn như vậy.

Rõ ràng biết phong cách hành xử của nhà họ Tưởng.

Vậy mà chưa từng nghĩ đến việc điều tra trước.

Hắn thậm chí còn để mặc Alpha nhỏ một mình đến nhà tên đó ngủ lại.

Giá như hắn điều tra sớm hơn một chút, dù chỉ một ngày thôi thì chuyện hôm nay đã không xảy ra.

Lỗi là của hắn.

Hết lần này đến lần khác thử thăm dò, hết lần này đến lần khác làm ra những hành động mập mờ quá mức....

Thế nhưng lại sợ hãi, lại không dám phá vỡ mối quan hệ này.

Là hắn do dự.

Là hắn nhát gan.

Nếu hôm nay thật sự có chuyện gì không thể cứu vãn xảy ra với Sơ Sơ....

Cả đời này, hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho sự yếu đuối của chính mình.

Điện thoại vẫn liên tục gọi cho Kỷ Chính Sơ, từ WeChat chuyển sang số di động. Mỗi lần không có ai bắt máy, trái tim của Tống Thanh Uẩn lại càng trĩu nặng hơn.

Hắn không ngừng tự an ủi bản thân rằng Sơ Sơ chỉ đang tắm, điện thoại không ở bên cạnh nên không nghe thấy.

Nhưng khi xe dừng lại trước cửa nhà Tưởng Phong, nhìn thấy một người đứng lặng trong mưa, hắn không còn bất kỳ lý do nào để tự lừa mình nữa.

Tưởng Phong mặc đồ ngủ, đứng trơ trọi trong màn mưa.

Ánh đèn xe rọi lên người cậu ta, bùn đất bám đầy vạt áo, mặt cũng rách một mảng lớn, nước mưa hòa cùng máu men theo gò má chảy xuống, loang lổ đỏ thẫm.

Ánh mắt của Alpha u ám và độc ác.

Khoảnh khắc Tống Thanh Uẩn kéo cửa kính xe xuống, đối diện với cậu ta, cậu ta cũng không hề che giấu gì.

Cậu ta đã biết rồi.

Tống Thanh Uẩn nghĩ: Tưởng Phong đã biết về mối quan hệ mập mờ giữa hắn và Kỷ Chính Sơ.

Tên rắn độc vẫn ẩn nấp trong bóng tối này, lúc này đây đang lè lưỡi phun nọc, nhìn hắn bằng ánh mắt hiểm ác.

Ầm!

Lại là một tiếng sấm nổ vang....

Ánh chớp soi sáng sân nhỏ ướt đẫm nước mưa, dưới đất thấp thoáng vệt máu loang lổ.

Nhưng hắn lại chẳng thấy bóng dáng của người mà mình luôn canh cánh trong lòng.

Chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc đó, đầu óc của hắn cũng nổ tung theo tiếng sấm.

Tống Thanh Uẩn đột ngột mở cửa xe, sải bước lao về phía Tưởng Phong.

Ngay khi đến gần, hắn vung một cú đấm thật mạnh vào mặt cậu ta.

"Em ấy đâu?"

Nắm đấm trúng da thịt, phát ra tiếng va chạm trầm đục.

Từ nhỏ đã luyện võ, Alpha chỉ cần một cú đấm đã dễ dàng khiến đối phương ngã sõng soài xuống đất.

Tưởng Phong phun bãi máu ra khỏi miệng nhưng lại cười khẩy:

"Tôi đã chuốc thuốc cậu ấy, cậu ấy chạy mất rồi. Sao anh không thử lần theo tín tức của Alpha mà tìm? Biết đâu có thể bắt kịp trước khi cậu ấy 'làm chuyện vui vẻ' với một Omega nào đó đấy."

Câu nói ấy khiến Tống Thanh Uẩn nổi giận hơn nữa.

Hắn lập tức quỳ xuống, định giáng thêm một đấm nữa.

Đúng lúc này, tiếng còi xe vang lên dồn dập.

Thư ký Cao vội vàng bước xuống, nhanh chóng ngăn hắn lại.

"Thưa ngài!"

Ngay sau đó, một chiếc xe khác cũng lao đến.

Vệ sĩ đồng loạt xuống xe, luật sư cầm ô, bác sĩ khoác áo blouse trắng, mang theo tài liệu và hộp thuốc tiến vào.

Tưởng Phong bị vệ sĩ chế trụ ngay tại chỗ, trợ lý vội vàng bước lên, căng ô che cho Tống Thanh Uẩn.

Những hạt mưa rơi lộp bộp trên mặt ô đen nhánh, vỡ tan như những viên ngọc nhỏ.

Người đàn ông thở d.ốc, lồng ngực phập phồng kịch liệt....

Mãi sau, hắn mới khàn giọng dặn dò:

"Báo cảnh sát. Liên hệ đội tìm kiếm."

"Thưa ngài, thời gian mất tích chưa đủ 24 giờ, cảnh sát không thể lập án...."

Tống Thanh Uẩn nuốt xuống cơn nghẹn trong cổ họng, giọng nói khô khốc như đau rát:

"Em ấy đã bị chuốc thuốc."

Sắc mặt của trợ lý lập tức nghiêm trọng:

"Vâng, tôi sẽ báo ngay."

------

Thời gian chờ đợi kéo dài vô tận.

Người đàn ông mặc đồ ngủ, chân đi dép lê, cứ thế đứng yên trong mưa, tựa như một pho tượng bất động.

Cảnh sát hành động rất nhanh, chưa đầy mười phút đã có mặt tại hiện trường.

Tống Thanh Uẩn vừa mới hợp tác với họ hôm qua để tìm kiếm một sinh viên mất tích, vì vậy khi vừa xuống xe, một viên cảnh sát liền tiến đến chào hỏi.

"Anh Tống, trợ lý của anh đã trình bày sơ bộ tình hình. Hiện nay, ở khắp nơi đều có camera giám sát, hệ thống nhận diện cũng rất mạnh. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để xác định vị trí của em trai anh trong thời gian sớm nhất."

"Trước mắt, khu vực này chưa nhận được báo cáo nào về Alpha mất kiểm soát do pheromone. Không có tin tức xấu cũng là tin tốt. Bây giờ phiền anh và nghi phạm theo chúng tôi về sở cảnh sát trước."

Tống Thanh Uẩn không do dự, gật đầu, lên xe.

......

Cảnh sát Hoa Quốc làm việc vô cùng hiệu quả.

Trên đường đến sở cảnh sát, điện thoại của trợ lý bất ngờ đổ chuông.

Từ loa Bluetooth của xe, giọng viên cảnh sát vang lên:

"Anh Cao, đồng nghiệp của chúng tôi đã tìm thấy cậu em trai của anh Tống qua hệ thống giám sát. Hiện cậu ấy đang ở số 386 đường XX, vẫn đang đi bộ về phía trước. Cậu ấy không mang ô, có vẻ như cũng bị thương. Chúng tôi sẽ liên tục cập nhật vị trí của cậu ấy và lập tức điều người đến đón. Khi các anh đến sở cảnh sát, có lẽ sẽ nhanh chóng gặp được cậu ấy...."

Lời còn chưa dứt, người đàn ông vẫn im lặng nhắm mắt suốt chặng đường bỗng mở miệng, cắt ngang giọng nói trong loa.

"Không cần đâu. Cảm ơn đội trưởng Trần. Đó là nhà tôi, nhà tôi ở số 388 đường XX. Phiền các anh xác nhận lại giúp, xem có phải em ấy đang quay về nhà không. Tôi sẽ đến đó ngay."

"Ồ ồ, vậy là tự quay về nhà rồi. Nếu thế thì các anh cứ về trước đi. Đồng nghiệp của chúng tôi cũng đang đến đó. Tôi hiểu tâm trạng lo lắng của gia đình nhưng vẫn muốn nhắc trước một chút. Nếu đã xác định đứa trẻ bị chuốc thuốc, tốt nhất là để cảnh sát đưa đi bệnh viện lấy mẫu máu làm bằng chứng. Vừa hay vết thương trên người cậu ấy cũng cần được xử lý."

"Ừm, làm phiền mọi người rồi."

"Phục vụ nhân dân mà, không phiền đâu."

Cuộc gọi kết thúc.

Trợ lý lập tức xoay vô lăng, đạp mạnh chân ga, phóng thẳng về nhà của Tống Thanh Uẩn.

Cùng lúc đó, điện thoại của hắn nhận được tin nhắn WeChat từ cảnh sát:

[Anh Tống, anh xem thử, em trai anh vừa vào sân nhà này. Vì trước cổng nhà anh không có camera giám sát nên chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy cậu ấy bước qua cánh cổng từ góc này.]

[Hình ảnh]

Cảnh sát gửi kèm một bức ảnh chụp từ camera an ninh.

Tấm ảnh hoàn toàn đen trắng, trong đó, chàng trai mặc đồ ngủ và dép lê đang đẩy cánh cổng lớn bước vào sân.

Chỉ là một hình ảnh tĩnh, không màu sắc nhưng khi nhìn thấy, lồng ngực của Tống Thanh Uẩn vẫn đau âm ỉ đến khó chịu.

Hắn phóng to bức ảnh, đầu ngón tay vô thức chạm vào mái tóc ướt sũng của nhóc con.

Nỗi xót xa trong lòng cuộn trào, không sao kìm nén nổi.

Hắn lại không bảo vệ tốt cho cậu.

Lại một lần nữa, hắn không chăm sóc tốt cho cậu.

Từ khi Kỷ Chính Sơ bước vào nhà hắn, hết lần này đến lần khác xảy ra chuyện.

Nửa đêm sốt cao, đau dạ dày tái phát... Giờ lại dầm mưa suốt quãng đường dài, cả người ướt sũng, trên người đầy thương tích.

Nhưng dù có như vậy, đứa trẻ ấy vẫn cố gắng quay về nơi này.

Giống như một con thú nhỏ bị thương ngoài hoang dã, dù thân thể nặng trĩu cũng phải lê lết về tổ bằng được.

Alpha bé nhỏ của hắn cũng từng bước quay về.... về với hắn, về với mái nhà này.

"Thưa ngài, đến nơi rồi."

Chiếc xe đột ngột dừng lại, trợ lý nhắc nhở.

Họ lái xe rất nhanh, cảnh sát còn chưa đến.

Trước cổng biệt thự rộng lớn không có ai, chỉ có một ngọn đèn vàng vọt hắt ra.

Cả căn nhà yên tĩnh đến lạ, tựa như bên trong chẳng có gì cả.

Nhưng Tống Thanh Uẩn biết, ngay trong căn nhà này, ở một góc nào đó, có một con thú nhỏ bị thương đang lặng lẽ li.ếm láp vết thương của mình.

"Đợi cảnh sát đến, cậu đưa họ vào phòng khách trước."

Hắn chỉ dặn dò qua loa một câu, sau đó sải bước, đẩy cửa bước vào nhà.

Ngay khoảnh khắc cửa mở ra, một mùi hương hoa lan nồng đậm tràn vào khoang mũi.

Không giống với mùi thơm thanh mát thường ngày, hương hoa lan trong phòng khách lúc này lại lẫn vào một vị mặn chát, ẩm ướt, đăng đắng.

Hắn bật đèn trong phòng khách.

Bên cửa có một vũng nước nhỏ đọng lại.

Một đôi dép lê ướt đẫm, dính đầy bùn đất, đến mức không còn nhìn rõ màu sắc ban đầu, bị vứt bừa bãi ngay cửa.

Dọc hành lang dẫn vào phòng ngủ, từng dấu chân lấm lem bùn đất kéo dài....

Và chúng dừng lại ngay trước cửa phòng ngủ của Tống Thanh Uẩn.

Trên tay nắm cửa màu vàng kim vẫn còn lưu lại những giọt nước.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com