Sau khi Tống Thanh Uẩn tiễn Đoạn Nham rời đi xong, Kỷ Chính Sơ đã mặc lại quần, chuẩn bị đứng dậy khỏi ghế sofa.
Thế nhưng thuốc vẫn chưa phát huy tác dụng, vừa mới cử động một chút, cậu liền cảm thấy dạ dày dâng trào cơn buồn nôn, cậu sợ đến mức vội vàng nằm xuống trở lại.
Người đàn ông vừa đóng cửa quay lại, nhìn thấy cảnh này liền lập tức bước nhanh tới: "Sơ Sơ? Sao thế, em vẫn thấy khó chịu à?"
Chàng trai nằm trên sofa, trán lấm tấm mồ hôi lạnh làm mái tóc mái dính bết lên trán.
Cậu không dám nói chuyện, chỉ chỉ vào miệng mình, yếu ớt lắc đầu.
Phải đợi đến khi cơn buồn nôn qua đi, cậu mới thở dài một hơi: "Hình như ổn rồi. Vừa nãy chắc là do em đứng lên quá nhanh, bất ngờ lại muốn nôn."
Tống Thanh Uẩn rút khăn giấy từ bàn trà giúp cậu lau mồ hôi trên trán: "Đoạn Nham nói là bị co thắt, sẽ có lúc buồn nôn từng cơn nhưng trong thuốc tiêm có thành phần chống nôn, cố chịu thêm chút nữa chắc sẽ đỡ thôi."
Kỷ Chính Sơ cười toe toét: "Vừa nãy toát hết mồ hôi lạnh, hình như triệu chứng sốt lại biến mất rồi. Em có cảm giác cơ thể nhẹ nhõm hơn hẳn."
Nói xong, cậu quay đầu nhìn đồng hồ trên tường, phát hiện đã gần một giờ sáng nên liền áy náy đẩy đẩy hắn: "Anh mau đi ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm đi làm nữa đúng không? Em ngủ trên sofa là được rồi. Sofa rất thoải mái, anh chỉ cần lấy chăn giúp em là ổn."
Thế nhưng người đàn ông trước mặt bỗng nhiên cúi người xuống.
Hai tay của hắn luồn qua đầu gối và lưng cậu, trực tiếp ôm cả người lẫn chăn lên: "Qua phòng tôi ngủ đi. Nếu đêm có chuyện gì thì tôi còn biết ngay. Hơn nữa trong phòng có nhà vệ sinh, lỡ em lại muốn nôn thì cũng gần hơn."
Alpha cao gần 1m90, cánh tay rắn chắc hữu lực, ngay cả khi mặc đồ ngủ cũng có thể thấy đường nét cơ bắp mạnh mẽ.
Kỷ Chính Sơ cao hơn 1m80, cũng được xem là Alpha có dáng người cao ráo nhưng lúc bị ôm lên lại có cảm giác bản thân như một đứa trẻ con.
"A... Ờm. Vậy cũng được."
Cậu ngoan ngoãn trả lời.
......
Phòng ngủ của Tống Thanh Uẩn rất rộng rãi, bài trí tối giản: một tủ quần áo, một chiếc giường lớn 2m2, trước giường có tủ đầu giường rộng rãi, bên trên chất đầy sách.
Tất cả đều mang phong cách cổ điển Hoa Quốc: gỗ đỏ nguyên khối, toát lên vẻ cổ kính trầm lặng.
Vừa bước vào phòng, Kỷ Chính Sơ lập tức ngửi thấy mùi pheromone Alpha của hắn hòa lẫn với mùi hương gỗ nguyên bản trong phòng......
Không giống với mùi hương nhẹ nhàng mang tính xoa dịu như trước, phòng ngủ của Alpha tràn ngập mùi vị đánh dấu lãnh thổ của chủ nhân.
"Xin lỗi, ở phòng mình tôi không thu lại pheromone. Để tôi mở hệ thống thông gió."
Tống Thanh Uẩn cũng nhận ra sự bất thường, hắn đặt Kỷ Chính Sơ xuống giường rồi định đứng dậy mở hệ thống lọc khí.
Nhưng ngay lúc đó, một bàn tay trắng trẻo đặt lên eo hắn.
Chàng trai níu lấy vạt áo của hắn, ho nhẹ một tiếng đầy ngượng ngùng: "Đừng mất công nữa, chẳng có tác dụng gì đâu anh. Trên giường..... mùi còn nặng hơn, nửa đêm rồi..... chẳng lẽ thay hết chăn đệm?"
Kỷ Chính Sơ nói toàn lời thật lòng, so với chiếc giường mà Tống Thanh Uẩn ngủ hằng ngày, pheromone trong không khí chẳng đáng là bao.
Cậu có cảm giác mình không phải đang nằm trên giường nữa mà đang bị vây kín trong ổ thú mạnh mẽ của một Alpha cấp cao.
"Sơ Sơ, tôi là một Alpha lớn tuổi hơn em, cấp bậc cũng cao hơn, pheromone của tôi có thể khiến em có phản ứng căng thẳng."
Tống Thanh Uẩn nói.
"Ờm..... cũng không nghiêm trọng lắm. Em không thấy có gì không ổn cả."
Kỷ Chính Sơ lúng túng đáp.
Nhưng càng giải thích lại càng chẳng khác gì chưa nói gì.
Cậu đâu thể nào nói thẳng ra: 'Lúc anh dạy dỗ em chuyện kia, anh đã hoàn toàn áp chế và dẫn dắt em, vậy mà em chẳng hề phản kháng gì.'
Không những không phản kháng, thậm chí còn có chút thích nữa.
Bằng không, cậu cũng sẽ chẳng mắc 'hội chứng chim non', coi hắn là bạn đời mà theo đuổi ròng rã suốt nửa năm.
Những lời khó nói như vậy, sao có thể thốt ra được?
Nói ra chẳng phải tự nhận mình là một Alpha kì quái, thích bị áp chế hay sao?
Thế nên, cậu vòng vo cả buổi, cuối cùng cắn răng kéo người xuống giường: "Dù sao thì anh cũng đừng bận rộn nữa, nhanh lên giường ngủ đi. Em không có phản ứng căng thẳng, cũng chẳng bài xích."
Alpha không kịp đề phòng, bị cậu kéo lệch trọng tâm suýt ngã.
Một tay của Tống Thanh Uẩn phải chống xuống bên cạnh cậu thì mới miễn cưỡng giữ vững được thăng bằng.
Toàn thân Kỷ Chính Sơ cứng đờ, vành tai đỏ bừng, cậu vội vàng quay lưng đi: "Tóm lại, muộn lắm rồi. Chúng ta mau đi ngủ thôi."
Sau lưng truyền đến tiếng sột soạt khe khẽ, chiếc chăn mang theo hơi ấm hòa cùng mùi pheromone của tre trúc đắp lên người cậu.
Cậu đưa tay kéo chăn cao lên đến tận cổ, cuộn tròn mình vào trong ổ chăn.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Chính Sơ tái phát bệnh dạ dày kể từ khi trở về nước. Trước đây, mỗi lần bị như vậy, cậu đều tự mình chịu đựng. Nôn xong thì ôm cái bụng đau đi tìm hộp thuốc, vội vàng rót một ly nước lạnh uống thuốc, sau đó quấn chăn ngồi bệt cạnh toilet chờ thuốc phát huy tác dụng.
Có những lần, vì quá buồn ngủ, cậu cứ thế ngủ gục dựa vào tường.
Cũng có khi nửa đêm bị lạnh tỉnh giấc, cậu mới lết về giường.
Nhưng chưa bao giờ có trải nghiệm như hiện tại......
Chỉ một cơn đau dạ dày nhỏ thôi mà một cú điện thoại đã gọi được bác sĩ đến tận nhà khám cho cậu. Sợ cậu ngủ trên sofa không thoải mái, lại lo cậu đứng lên sẽ bị buồn nôn, dứt khoát ôm thẳng vào phòng ngủ.
Cậu có thể ngủ trên chiếc giường mềm mại, cuộn mình trong ổ chăn ấm áp, thậm chí còn vương vấn hơi ấm cơ thể của người khác.
Alpha đã quen sống tự lập bên ngoài như cậu, giờ đây lại rúc trong ổ chăn, cậu không nhịn được mà khẽ hít một hơi: "Anh, trước kia mỗi lần đau dạ dày, em toàn ngủ quên bên toilet. Thật ra, ngủ sofa đã tốt lắm rồi, anh biết không....."
Người phía sau không nói gì nhưng hơi thở đột nhiên áp sát lại.
Một cánh tay vươn tới, ôm lấy eo cậu từ phía sau.
Kỷ Chính Sơ cứng đờ người nhưng không tránh ra.
Trong bóng tối, cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tống Thanh Uẩn: "Sau này sẽ không như vậy nữa."
".....Ừm."
Cậu nhỏ giọng đáp.
Bàn tay thô ráp luồn vào từ vạt áo ngủ, chạm lên bụng cậu.....
Alpha vốn có nhiệt độ cơ thể cao, lòng bàn tay tựa như một lò sưởi nhỏ, đặt lên phía trên dạ dày, vừa ấm áp vừa dễ chịu.
Nhưng cậu còn chưa kịp tận hưởng thì đã cảm nhận được một bàn tay khác cũng lần theo mép chăn tìm đến.
Đầu ngón tay của người đàn ông lướt dọc theo đường viền quần ngủ, giọng trầm khàn: "Dù phải tuân theo chỉ định của bác sĩ nhưng vẫn cần xác nhận một chút. Được không, Sơ Sơ? Thuốc tiêm cần được làm ấm thì mới phát huy tác dụng nhanh hơn."
Không ai thấy được, chàng trai cuộn tròn trong chăn khẽ cắn môi.
Rất lâu sau, cậu mới nghẹn ngào đáp: "Có gì mà phải xác nhận..... Anh muốn làm thì cứ làm đi....."