An Nguyên Truyện

Chương 12:



Hai huynh muội Viên Hồng, An Nguyên cùng nhau sống trên Mai sơn. Cả một ngọn núi rộng thênh thang chỉ có mỗi hai huynh muội, nhưng như vậy cũng đã khiến họ cảm thấy hạnh phúc. Cả hai có xuất phát điểm như nhau, đều được sinh ra từ đá, số phận và hoàn cảnh cũng tương tự. Thật may mắn khi ông trời đã cho họ tìm thấy nhau.

 

Vì biết ca ca thích ăn trái cây, Vương An Nguyên nằng nặc đòi Viên Hồng đưa cô xuống núi để mua hạt giống về trồng. Viên Hồng cũng rất cưng chiều muội muội, cô ấy muốn gì hắn cũng gật đầu đồng ý.

 

Trước đây Viên Hồng chỉ toàn loanh quanh ở Mai sơn tu luyện và tìm đồ ăn nhưng bây giờ ngày nào hắn cũng đưa muội muội đi chơi hết chỗ này đến chỗ khác, ngắm hết thảy những mỹ cảnh nhân gian. Hắn cũng bắt đầu dạy phép thuật cho An Nguyên, nếu sau này hắn có mệnh hệ gì, muội muội cũng có thể tự bảo vệ mình.

 

Cũng may là muội muội hắn rất thông minh, khả năng tiếp thu cực tốt, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn cô đã nắm vững được các phép thuật mà hắn dạy. Với khả năng tiếp thu của muội muội, hắn tin chắc rằng cô ấy sau vài năm nữa, không, chỉ cần một năm nữa thôi là có thể đuổi kịp hắn.

 

Vì cả hai đều được sinh ra từ đá, một người sinh trước cả thiên địa vạn vật, người kia lại chẳng biết sinh thần của mình nên An Nguyên quyết định lấy ngày 4 tháng 4, ngày sinh của Vương An Nguyên làm sinh thần của cả hai.

 

Viên Hồng thích ăn nhất là đào, nhưng những cây đào trong vườn lại chưa lớn, vả lại sinh nhật thì phải tặng một cái gì đó thật bất ngờ. Vương An Nguyên cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, cô muốn tặng cho Viên Hồng một trái đào thật lớn, một trái đào độc nhất vô nhị. Nhưng cô lại không biết ở đâu có bán trái đào lớn như vậy.

 

Cô ngồi ở vườn đào, tay cầm chiếc cuốc nhỏ cứ mải đập xuống đất, đầu óc như đang ở trên mây, vì vậy cô đã không may đập trúng tay mình. Cũng may vì cô không sử dụng lực nên chỉ có ba ngón tay bị xước ra và chảy máu. Vương An Nguyên đang định chạy đi rửa tay thì đột nhiên cây đào ở bên cạnh cô bỗng dưng lớn dần lớn dần, chỉ trong vài giây nó đã cao đến 5 mét và kết trái. Điều đặc biệt là, từng trái đào ở đây đều rất lớn, lớn gấp bốn gấp năm lần bình thường, trái nào trái nấy căng mọng, nhìn thích mắt vô cùng.

 

Cô trố mắt nhìn cây đào, hai mắt sáng rực, phấn khích nhảy nhót như trúng được vàng. Cô sống đến nay đã hơn bốn ngàn năm nhưng chưa từng nhìn thấy cây đào nào lớn như vậy. An Nguyên vừa nhìn những trái đào lớn căng mọng vừa cười khúc khích, vậy là cô đã có quà tặng sinh thần ca ca rồi.

 

Thế rồi cô chạy một mạch vào động, hôm nay dù có thế nào cũng không cho Viêm Hồng ra ngoài. Ngày mai cô sẽ cho huynh ấy một bất ngờ.

 

Viên Hồng đang ngồi nhắm mắt luyện khí trong hang, hắn nghe thấy tiếng động liền mở mắt ra xem tình hình. Khi thấy An Nguyên chạy vào với gương mặt nhem nhuốc, mấy ngón tay phải thì đầy máu, m.á.u còn dính lên cả y phục hắn liền đứng phắt dậy rồi chạy đến chỗ cô ấy.

 

Hắn khẽ nâng đôi bàn tay đầy m.á.u của An Nguyên lên, đặt bàn tay mình lên những ngón tay đầy m.á.u ấy, từ bàn tay hắn hiện ra một luồng sáng màu lục. Vài giây sau, vết thương của An Nguyên đã khỏi hẳn, thậm chí còn chẳng để lại sẹo.

 

"Cảm ơn ca ca." Cô cười khúc khích, gương mặt nhem nhuốc trông thấy mà thương.

 

Lúc nãy Viên Hồng lo việc trị thương cho muội muội trước, bây giờ hắn mới bắt đầu hỏi chuyện: "Tại sao muội lại bị thương?"

 

"Lúc nãy muội sơ ý không may đập trúng tay." Cô ngắm bàn tay đã lành của mình, cười khúc khích.

 

"Lần sau để ta làm cho, muội ở đây tập trung tu luyện là được rồi."

 

Thấy cái cuốc vẫn còn dính m.á.u trên tay An Nguyên, Viên Hồng đã hiểu mọi chuyện. Có lẽ trong lúc bất cẩn muội muội hắn không may đập vào tay nên mới bị thương như vậy. Vương An Nguyên cái gì cũng giỏi, hỏi gì cũng biết, không cái gì là không biết làm. Nhưng cô ấy lại rất hậu đậu, làm gì cũng có chỗ không tốt, mỗi lần làm xong một thứ gì đó là y như rằng trên người lại xuất hiện vài vết thương. Lại còn có cái tật dễ giật mình, chỉ cần tiếng động lớn một chút cũng đủ khiến cô ấy giật đùng đùng.

 

"Dạ." Cô ôm cánh tay Viên Hồng, giọng nũng nịu. "Muội biết rồi."

 

An Nguyên tựa đầu lên vai hắn, miệng nhỏ vẫn cười khúc khích một lúc rồi ngủ thiếp đi. Viên Hồng kéo chiếc chăn ở trên giường xuống rồi đắp cho cô, muội muội hắn rất dễ tỉnh nên hắn không dám bế cô đặt lên giường, vì chỉ nhúc nhích một chút thôi thì cô ấy cũng thức giấc. Trên tay Viên Hồng xuất hiện một chiếc khăn đã thấm nước, hắn dùng nó lau mặt rồi vỗ khe khẽ vai cô. Hắn nhìn cô, trong lòng chứa bao điều phức tạp.

 

Đột nhiên cơn đau từ lồng n.g.ự.c ập tới, hắn vội lấy tay che miệng, quay đầu ra chỗ khác ho khan. Hắn cố gắng kiềm giọng để tránh việc muội muội vì hắn mà thức giấc. Từ lúc An Nguyên đến đây, không hiểu vì lý do gì mà sức khỏe của hắn càng ngày càng tệ. Thân hình cao lớn lúc trước giờ đây chẳng khác gì một bộ xương di động, hắn luôn phải mặc nhiều áo để giấu đi.

 

Ngày hôm qua, trong lúc đi qua núi Ngọc Tuyền đã có một vị tiên nhân chặn đường hắn. Ông ta nói tình trạng sức khỏe của hắn quá tệ, nếu không chữa trị chắc chắn hắn chỉ sống được quá lắm là nửa năm nữa. Y nói y có thể chữa cho hắn, chỉ là thời gian sẽ hơi lâu mới trị được dứt điểm. 

 

Nhưng hắn sao đành lòng bỏ muội muội lại cơ chứ. Hắn biết, muội muội cần hắn, hắn cũng cần cô ấy. Nếu bây giờ hắn bỏ đi, nhất định muội muội sẽ rất buồn, rất cô đơn. Nhưng nếu hắn không chữa bệnh thì đến nửa năm sau, hắn và muội muội sẽ phải âm dương cách biệt, vĩnh viễn không thể gặp lại nhau nữa.

 

Thấy Viên Hồng do dự, vị kì nhân kia gặng hỏi chuyện hắn. Khi ấy, ngài mới biết hắn còn có một tiểu muội muội. Cũng may, tiểu muội muội ấy không phải yêu quái hay ma quỷ, lại có căn nguyên, ngài có thể nhận cô bé ấy làm đệ tử. Viên Hồng nghe thế thì mừng lắm, hắn hẹn với vị kì nhân kia rằng ba ngày sau sẽ đến vì hắn còn phải đón sinh thần với muội muội.

 

Về đến Mai Sơn, hắn mới nhớ ra danh tính của vị kì nhân đó. Ngài ấy ở núi Ngọc Tuyền, thì chỉ có thể là Ngọc Đỉnh Chân Nhân, đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn, một trong mười hai vị kim tiên. Nếu muội muội theo ngài ấy học Đạo, sau này ắt sẽ gặt được thành tựu lớn, quá trình để muội ấy có thể phi thăng thành tiên sẽ được rút ngắn, vẫn tốt hơn để một tên tu luyện theo bản năng như hắn dạy nhiều.

 

Suy ngẫm một lúc lâu, hắn cũng tựa đầu vào đá rồi ngủ thiếp đi.

 

Đến sáng ngày hôm sau, khi Viên Hồng thức dậy đã chẳng thấy An Nguyên đâu nữa. Mọi khi đều là hắn dậy trước, sao hôm nay muội muội lại dậy sớm như vậy?

 

Hắn đi ra ngoài cửa động, gương mặt thoáng đôi nét sửng sốt. Trước mặt hắn là một cây đào rất lớn, lại sai quả, từng quả đào tròn với lớp vỏ có lông mịn mềm mại. Hơn nữa, đào ở đây cũng rất lớn, to gấp nhiều lần những trái đào mà hắn từng ăn trước đó.

 

"Sinh thần khoái lạc."

 

An Nguyên bưng một bát mì trường thọ từ trong bếp đi ra. Hôm nay cô ấy mặc một bộ y phục màu xanh đơn giản, tóc tết hai bên, làn da trắng mịn với đôi mắt linh hoạt trông rất xinh xắn. Cô đặt bát mì xuống bàn, từ trong túi áo lấy ra một vài cây nến nhỏ rồi đốt lên. Cô nhìn Viên Hồng, trên môi là một nụ cười thật rạng rỡ. Hôm nay là một ngày đặc biệt, vì thế nên cô dậy từ rất sớm để chuẩn bị mọi thứ. Cô mong rằng ca ca sẽ thích món quà sinh thần mà cô tặng.

 

"Muội đốt nến để làm gì?" Viên Hồng hỏi.

 

"Người ta bảo vào ngày sinh thần, nếu chúng ta ước dưới ngọn nến sau đó thổi tắt nó đi, thì bất cứ điều ước nào của chúng ta cũng sẽ trở thành sự thật."

 

An Nguyên kéo Viên Hồng vào chỗ ngồi, hai tay cô chụm lại và bắt đầu ước nguyện. Viên Hồng cũng bắt chước theo cô, hắn chụm hai tay lại, nhắm mắt rồi thầm nói ra những điều ước của mình. Cả hai đồng thời mở mắt rồi cùng nhau thổi nến. Sau đó, An Nguyên dùng phép hái một quả đào lớn nhất trên cây xuống tặng cho Viên Hồng.

 

"Ca ca, quà của muội."

 

Viên Hồng nhận lấy trái đào, hắn không biết muội muội dùng cách nào để cây đào này có thể lớn nhanh như vậy trong một đêm. Nhưng đây là quà sinh nhật của muội muội tặng, hắn sẽ thật trân trọng nó.

 

Viên Hồng cũng dùng phép thuật hái một trái đào đưa cho An Nguyên. Cô nhận đào, nói: "Cảm ơn ca ca."

 

Sau đó, An Nguyên ăn đào một cách ngon lành, còn Viên Hồng cứ ôm khư khư quả đào mãi chưa chịu ăn. Cô vừa cắn một miếng đã tròn mắt, miệng nhai liên tục. Bởi đào rất ngon, trước nay cô chưa ăn được quả đào nào ngon như vậy. Quả đào có vị ngọt thanh, nhẹ nhàng và thơm mát, với một chút chua dịu tạo sự cân bằng. Thịt đào mềm, mọng nước, cắn vào rất sảng khoái.

 

Thấy vẻ mặt tự hào và thích thú của muội muội, Viên Hồng bất giác nở nụ cười. Nhưng chỉ vài giây sau, hai mắt hắn xuất hiện đầy tia gân máu, nhìn hắn như đang muốn khóc.

 

"Muội muội." Viên Hồng gọi cô.

 

"Dạ?"

 

Viên Hồng giơ bàn tay lên, sau đó trên tay hắn xuất hiện một chiếc vòng cổ với hoạ tiết lam tứ diệp rất đẹp mắt. Trước giờ cô không thích đồ trang sức nhưng lại rất có hứng thú với chiếc vòng cổ này.

 

"Ca ca tặng muội hả?"

 

Viên Hồng gật đầu, hắn gỡ khóa vòng cổ rồi đeo cho muội muội. Quà sinh nhật này của hắn khiến An Nguyên rất thích thú. Vương An Nguyên cứ ngắm cái vòng cổ mãi, không biết là vô tình hay cố ý mà chiếc vòng cổ này lại giống y hệt chân thân lam tứ diệp của cô.

 

Thấy muội muội thích quà tặng của mình như vậy, hắn bất giác đưa tay lên xoa đầu cô. Nhưng chỉ vài giây sau, hắn đột nhiên điểm một huyệt trên người An Nguyên khiến cô ngất đi, trái đào đang ăn dở được cô cầm trên tay cũng rơi xuống đất. Viên Hồng đỡ lấy người muội muội, giọt lệ trực trào ở khoé mắt đã rơi xuống.

 

Xin lỗi muội, ca ca phải rời xa muội một thời gian, dù rất không muốn đi nhưng ta không còn cách nào khác. Ca ca biết muội sợ cô đơn, vì vậy nên sau hôm nay sẽ có một vị kì nhân đến đây và nhận muội làm đệ tử. Muội phải theo ngài ấy, dốc sức mình tu luyện.

 

Sau này, chúng ta sẽ gặp lại nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Viên Hồng ôm An Nguyên một lúc lâu mới chịu rời đi. Hắn để cô ngồi tựa vào gốc cây đào lớn ấy và khắc lên cây hai chữ "Đợi ta".

 

Xong xuôi, hắn đến Ngọc Tuyền sơn gặp Ngọc Đỉnh chân nhân và được ngài đưa xuống động băng dưới bậc đá ngài thường ngồi tu luyện để trị thương. Trước khi nhắm mắt bắt đầu quá trình trị liệu, hắn còn nhờ ngài đến Mai Sơn đón muội muội của hắn, nhờ ngài chăm sóc và dạy bảo cô ấy. Đến khi Ngọc Đỉnh gật đầu đồng ý rồi thì hắn mới an tâm nhắm mắt để bước vào giai đoạn trị liệu. Hai tay hắn vẫn ôm khư khư trái đào lớn muội muội tặng.

 

"Cầu cho muội muội của con có một đời bình an, vui vẻ."

 

"Ông trời ban phước, mong cho con và ca ca sẽ luôn ở bên nhau, mãi không chia lìa."

 

"Quân vấn quy kỳ vị hữu kỳ,

Ba sơn dạ vũ trướng thu trì.

Hà đương cộng tiễn tây song chúc,

Khước thoại Ba sơn dạ vũ thì."

 

Dịch nghĩa:

 

Người đi chưa thấy ngày về,

Mưa đêm Ba Sơn che lấp ao thu.

Khi nào cùng nhau thắp đèn bên cửa sổ phía tây,

Nhắc lại chuyện mưa đêm Ba Sơn ngày ấy?

 

<Lý Thương Ấn>

__________________________

 

Vương An Nguyên rơi vào trạng thái hôn mê sâu, đến sáng ngày hôm thứ hai cô mới tỉnh lại. Hôm ấy là một ngày lạnh, tuyết đã phủ trắng nền đất, nhưng trên người cô lại không dính lấy một hạt bụi tuyết. Chuyện này, cô phải cảm ơn cây đào đàng hoàng, cảm ơn nó vì đã chắn tuyết cho cô.

 

Dù gì thân thể cô cũng là yêu thể, trước đó lại là thần, cộng với hơn 4000 năm chu du, từ lâu đã chẳng còn cảm giác với nóng hay lạnh. Nhưng từ sau ngày hôm ấy, cô lại cảm thấy những ngày lạnh thật đáng sợ.

 

Cô ngồi dậy vươn vai rồi ngồi thừ người ra một lúc lâu mới lấy được tỉnh táo. Cô vẫn chưa biết vì lý do gì mà bản thân lại nằm ngủ ở đây. Cô chỉ nhớ rằng lúc đó ca ca đã tặng cho cô một chiếc vòng, cô rất thích nó. Cô đứng lên chạy đi tìm Viên Hồng, cô tìm khắp hang động rồi ra đến vườn vẫn không thấy hắn đâu. Có lẽ ca ca cô ra ngoài làm một vài chuyện, một lúc nữa sẽ về thôi.

 

Cô ra gốc cây đào rồi ngồi xuống, tựa lưng vào thân cây. Từng đợt gió nhẹ nhẹ thổi qua cộng với mùi thơm của đào làm người ta có một cảm giác dễ chịu vô cùng. Cô khẽ nhắm mắt cảm nhận hương đào, hát bài "Dương Quan Tam Điệp¹" mà bản thân vô cùng yêu thích. Trước đây khi còn ngao du tứ hải, cô đã vô tình nghe thấy một ca kĩ hát bài này và đặc biệt yêu thích nó.

 

*¹: "Dương Quan Tam Điệp" (阳关三叠) là một tác phẩm âm nhạc nổi tiếng của Trung Quốc thời cổ, thường được biểu diễn trong các dịp tiễn biệt. Bài hát này dựa trên bài thơ "送元二使安西" (Tống Nguyên Nhị sứ An Tây) của nhà thơ Vương Duy thời Đường, với chủ đề về chia tay và nỗi buồn xa cách. Cụ thể, nội dung bài thơ diễn tả cảnh tiễn đưa một người bạn rời khỏi ải Dương Quan để đi sứ xa xứ.*

 

"Vị Thành triêu vũ ấp khinh trần,

Khách xá thanh thanh liễu sắc tân.

Khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu,

Tây xuất Dương Quan vô cố nhân."

 

Cô vừa hát xong thì cong mỏ tự giễu vì thấy bản thân hát chẳng hay được như người ta. Giọng cứ như tiếng vịt sắp bị cắt tiết vậy, nghe gớm c.h.ế.t đi được. Lúc trước hát mấy bài nhạc hiện đại có dở như vậy đâu nhỉ.

 

Cô cứ ngồi ở gốc cây đào đợi Viên Hồng, nhưng cứ đợi mãi đợi mãi đến tối muộn vẫn không thấy hắn đâu. Dù đã nửa đêm, cô vẫn không chịu đi ngủ vì sợ ngộ nhỡ ca ca về, cô lại không kịp đón huynh ấy. Nhưng An Nguyên cứ đợi mãi đợi mãi, đã ba ngày rồi vẫn không thấy bóng dáng của Viên Hồng. Cô đã không ăn không uống ba ngày trời, cũng chẳng thèm ngủ một giây nào.

 

Thật ra, trong thâm tâm cô từ sớm đã nhận ra Viên Hồng sẽ không trở về nữa, hoặc phải mất một thời gian rất lâu nữa hắn mới quay lại, nhưng cô vẫn cố chấp ngồi ở đó đợi hắn. Dù là ngày nắng hay ngày mưa, từ mùa đông sang mùa hạ, cô vẫn ngồi ở dưới gốc cây đào đợi ca ca trở về.

 

Tồn tại không biết bao nhiêu năm nhưng chưa bao giờ cô được hạnh phúc một cách trọn vẹn. Đến lúc cứ ngỡ bản thân sẽ được sống một cuộc sống vui vẻ, có gia đình, có người thân thì chẳng bao lâu sau cô lại phải sống cô độc. Ông trời ban cho cô hi vọng, nhưng lại lấy đi chúng quá nhanh.

 

"Thiên lý cùng chinh nhân,

  Bất hồi gia môn khứ.

  Thảo lục cô thành biên,

  Thùy chi lộ viễn cự."

 

Dịch nghĩa

 

Ngàn dặm tiễn người ra trận,

Không quay đầu lại nhìn cửa nhà.

Cỏ xanh biên ải thành cô quạnh,

Ai hay đường về xa thẳm?

 

<Viễn Đạo Trung Hành>

 

- 4 năm sau -

 

Dưới gốc cây đào lớn có một cô gái ngồi lặng lẽ, dáng vẻ mỏng manh giữa một rừng các cây đào lớn nhỏ khác nhau. Một làn gió thổi nhẹ qua làm mái tóc dài của cô khẽ bay. Đôi mắt cô trầm buồn, như không có tiêu cự và cứ nhìn về xa xăm, nhưng không biết là nhìn về nơi đâu. Cô vẫn ngồi đây, nửa bước cũng không rời, như thể thời gian đã ngừng trôi, chỉ còn cô và kỷ niệm về người mà cô vẫn luôn chờ đợi.

 

Trên tay cô ấy là một chiếc vòng cổ với ánh sáng xanh lấp lánh, là quà tặng mà người cô yêu thương để lại trước khi rời xa. Thời gian cứ trôi, từng khoảnh khắc lặng lẽ trôi qua, nhưng cô vẫn ngồi yên, chẳng hề di chuyển dù chỉ một ly. Mặt đất dưới nơi cô ngồi đã hằn lên những dấu vết của sự đợi chờ. Bốn năm rồi cây đào vẫn chưa từng rụng lá, nó như người vệ sĩ bảo vệ cô khỏi nắng mưa, thậm chí là bão giông. Dù thời tiết có thay đổi, từ những cơn nắng gay gắt đến những cơn gió lạnh thổi qua, cô vẫn không rời đi.

 

Bóng của cô lẫn vào trong bóng cây, càng lúc càng dài theo dòng thời gian, nhưng đôi mắt cô vẫn kiên định nhìn về hướng xa xăm để chờ ca ca trở về. Có đôi lúc quá buồn chán, cô sẽ trò chuyện với cây đào, kể hết thảy những gì mình đã từng chứng kiến trong hơn 4000 năm chu du tứ hải. Cây đào như có linh tính, nó sẽ đong đưa những tán lá để trả lời cô, cũng muốn nói rằng cô không hề cô đơn vì bên cạnh cô luôn có nó ở bên.

 

Cô ngồi dưới gốc cây, dáng vẻ tiều tụy và gầy xơ xác. Cơ thể cô gầy guộc, đôi vai nhỏ gầy lộ rõ dưới lớp áo bạc màu đã nhàu nát theo thời gian. Mỗi cơn gió thổi qua, chiếc áo mỏng manh ấy khẽ lay động, không còn giữ được vẻ tươi mới, chỉ còn lại những vết sờn rách, bạc phếch bởi mưa nắng.

 

Gương mặt cô hiện rõ sự kiệt quệ, làn da nhợt nhạt, đôi má hóp sâu như đã cạn kiệt sức sống sau bao ngày dài chờ đợi. Đôi mắt thâm quầng, sâu thẳm, chứa đựng nỗi buồn chất chứa, không còn linh hoạt như ngày trước nữa. Mái tóc dài đen nhánh giờ đã rối bời, xơ xác như cỏ dại bị gió cuốn qua, không còn óng mượt như ngày trước. Bốn năm rồi, tóc cũng đã dài ra rất nhiều, nhưng ca ca vẫn chưa trở về.

 

Cô ngồi đó, trong bộ quần áo tả tơi, khuôn mặt nhem nhuốc, cơ thể như bị rút cạn sức lực. Nhìn cô, người ta có thể cảm nhận được nỗi đau và sự cô đơn đến tột cùng.

 

"Thùy lệ độc ỷ thương tùng bàng,

Y sam lam lũ kỷ thời thường.

Dung nhan tiều tụy hoa tự tạ,

Cốt sấu hình đơn nguyệt ảnh trường."

 

Dịch nghĩa:

 

Ai nhỏ lệ một mình tựa gốc tùng,

Áo quần lam lũ, chẳng biết bao giờ mới đổi thay.

Dung nhan tiều tụy như hoa tàn,

Thân gầy bóng đơn, chỉ còn lại chiếc bóng dài dưới trăng.

 

"Ca ca ơi, muội nhớ huynh quá, sao huynh vẫn chưa về với muội?"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com