Chụp xong phần trước của iphone, cô bắt đầu suy nghĩ.
Tề Chân cười miễn cưỡng, cúi đầu nghịch tay mình: “Giống mẹ không tốt à.”
Giống bố đâu có tốt chứ.
Nhỡ đâu không thích cười thì phải làm sao, đó là một gương mặt khiến bất cứ ai cũng không dám đến gần.
Một bức ảnh lúc nào cũng viết chữ lạnh lùng.
Nhưng mà cười lên thì lại rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng, thực ra cũng không tệ lắm.
Đáng tiếc là không có ai nghe cô nói chuyện cả.
Lý Viện Viện thở dài: “Cậu không hiểu được nỗi buồn phiền của tớ đâu, sự nghiệp của thần tượng cậu đang trong thời kỳ phát triển, cho dù anh ấy muốn yêu thì công ty quản lý cũng không cho phép, công ty của thần tượng tớ là của anh ấy luôn, thực lực mạnh lắm.”
“Nói không chừng dây tiếp theo đã có chị dâu chính thức luôn rồi ấy, đầu tớ đau đến mức muốn quay vòng vòng 360 độ luôn ấy, thành quỷ thích ghen luôn rồi.”
Hi vọng thần tượng có một gia đình, nhưng cũng sợ anh ấy bị chị dâu cướp đi mất.
Lý Viện Viện đau khổ đỡ lấy trán: “Tâm lý mâu thuẫn thế hả?”
Tề Chân đâu phải fans bạn gái mất não của Phong Thản Chi, sao cso thể hiểu được tâm trạng của Lý Viện Viện chứ?
Nhưng mà bản thân chị dâu cũng thấy rất hoang mang.
Tề Chân nằm sấp trên giường nhắn tin cho Du Cảnh Hàng: [Em nhìn thấy từ khóa hot search rồi, bây giờ phải làm thế nào đây?]
Tề Chân nghiêm túc nhắn một tin nhắn dài: “ [Em biết anh rất tôn trọng người hâm mộ của mình, thực ra em cũng không muốn để anh phải khó xử. ]
Du Cảnh Hàng trả lời cô rất ngắn gọn: [ Nghe điện thoại. ]
Tề Chân đứng dậy, nhặt chiếc áo khoác lên rồi đi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lý Viện Viện hỏi cô: “Muộn vậy rồi cậu còn ra ngoài làm gì nữa?”
Tề Chân không thèm quay đầu, xíu chút nữa thì đi chân đất ra ngoài, quay lại xỏ chiếc dép lê vào rồi ngẩng đầu lên nói với cô: “Gọi điện cho chồng tớ.”
Lý Viện Viện đơ ra, sau đó lướt Weibo của chồng mình, đột nhiên cảm giác dù có ở đâu thì cuộc đời này đều không có gì đáng yêu nữa cả.
Cô mặc một chiếc váy ngủ ngồi trên chiếc ghế dài ngoài ký túc xá, cô cúi đầu xuống, nghe tiếng người đàn ông dịu dàng an ủi cô: “Anh sẽ bảo Châu Vận Thần đăng bài nói rõ, em không phải lo.”
Giọng nói của anh không nhanh, không chậm, nó thể hiện sự bình tĩnh vô cùng, dường như chuyện gì cũng nằm trong tầm kiểm soát của anh hết vậy.
Tề Chân khịt khịt mũi: “Không khó tin quá chứ?”
Dụ Cảnh Hàng cười một cái, rất bình tĩnh, nói một cách hết sức nhẹ nhàng: “Tầm mắt của đại chúng thay đổi theo thời gian đấy, có chuyện gì mới xảy ra là sẽ bị dịch chuyển đi thôi.”
Nghe có vẻ như là một người nổi tiếng nào đó sắp gặp chuyện đen đủi rồi, hoặc cũng có thể là cảm giác của cô đã sai.”
Nhưng Tề Chân cũng hiểu rằng Dụ Cảnh Hàng chưa bao giờ cố ý giấu người yêu thích phim và người hâm mộ của anh ấy.
Nguyên tắc của anh ấy vậy luôn như vậy, nhưng bây giờ anh ấy lại đang cố tình phá vỡ nó.
Tề Chân cúi đầu xuống, mái tóc đen trượt từ vai xuống, giọng cô rất dịu dàng, giống như đang làm nũng vậy: “Chúng ta công khai đi, được không?”
Cô không muốn Dụ Cảnh Hàng quá vất vả.
Mê Truyện Dịch
Tầm mắt của Dụ Cảnh Hàng phóng ra ngoài bầu trời xanh biếc, nhắm mắt lại cười, rất dịu dàng: “Ừm.”
Cô cong chân lên theo tiềm thức, miệng chu lên: “Anh chỉ phản ứng thế này thôi hả?”
Sáng ngày hôm sau trước khi ngủ dậy Tề Chân đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, thực ra cả tối cô lo lắng đến mức không ngủ được mấy, đang thiu thiu ngủ thì cuối cùng cũng nghe thấy một tiếng hét.
Kinh Tử uống nước đậu nành, đỡ chán nói: “ Gọi hồn đấy à? Đừng làm bé Chân tỉnh đấy.”