Ẩn Hôn Với Ảnh Đế

Chương 48:



Lý Viện Viện không nói, vì cô sao lại chân tình thực tế như thế được: "Minh tinh bát quái, chính là bát quái công khai, ảnh đế anh ấy cũng không phải là cháu của cô Vương cách vách."

Kinh Tử khoát khoát tay: "Được rồi, chúng ta đi về hỏi Hoàng Văn Tĩnh có muốn ăn lẩu chung hay không, cậu muốn ăn thì cùng nhau đi."

Kết quả Hoàng Văn Tĩnh không rảnh, chẳng qua là cười cười: "Có hẹn với người khác rồi."

Cô ấy lại lễ phép cười một cái nói: "Là buổi sinh nhật của chị Phương."

Tề Chân đi tắm, thay cả quần trên người, cười với hai người còn lại nói: "Vậy chúng ta đi thôi, nghe nói Tống Ký còn rất hot, xếp hàng cũng lâu đấy."

Kinh Tử nhìn chân của cô lại nước miếng chảy ròng: "Bảo bảo chân của cậu làm sao lại, đây chính là chân của thiếu nữ manga 2D!"

Lại nhỏ giọng thầm thì: "Không mặc quần tất trắng thật đáng tiếc..."

Tề Chân bưng mặt cười lên: "Cám ơn Tiểu Kinh Tử."

Lý Viện Viện không chịu nổi: "Hai cậu nhạt nhẽo quá, tớ khóa cửa."

Mấy người ra cửa trường, quán lẩu quả nhiên đang xếp hàng, ngồi trên ghế chờ nhựa, Lý Viện Viện phổ cập cho các cô về Phương Mẫn Nghi.

"Nghe nói bố của chị ấy mở công ty, là một bạch phú mỹ (*), thế nhưng đây không phải là tuyệt nhất, tuyệt nhất là người yêu của chị ấy..."

* Những cô gái vừa giàu vừa xinh, có nhà có xe.

Phổ cập xong, Lý Viện Viện sung sướng cười một tiếng: "Cho nên cậu biết Hoàng Văn Tĩnh làm gì, có nên chạy đến ôm chân chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kinh Tử không nghe được cô ấy nói thẳng ra như vậy, chỉ cau mày nói: "Sao cậu nói người khác như vậy! Nói không chừng là bạn mà, không phải nói Phương học tỷ là một người rất tốt sao?"

Lý Viện Viện cười hì hì nói: "Đó là làm cho các cậu nhìn, nữ vương sân trường muốn duy trì hình tượng mà, Chân Chân cậu nói có đúng hay không?"

Tề Chân rút tai nghe ra khỏi lỗ tai mê mang nói: "Cái gì?"

Lý Viện Viện: "..."

Lý Viện Viện: "Cậu thật là... Quên đi."

Cô ấy sờ đầu Tề Chân một cái, giáo dục: "Ăn cơm đừng nghịch điện thoại di động."

...

Mấy người vừa nói, đến phiên các cô.

Nghe nói nhà quán lẩu này còn rất hot, Tề Chân thật ra thì cũng không có khẩu vị gì, tới đây ăn cơm xong cũng không muốn nói với Dụ Cảnh Hàng, thế nhưng ăn lại vô cùng đau khổ.

Mê Truyện Dịch

Cô không thể ăn cay, không thích ăn cà chua, không thích ăn hầu vàng, không thích ăn thịt dê, không thích ăn bông cải, rau chân vịt, rau xà lách rau chân vịt rau và rất nhiều rau.

Dụ Cảnh Hàng biết, bà nội biết, những người khác không biết.

Cô cũng sẽ không để cho người thích ăn không được ăn những thứ này vì cô được.

Lúc mang thức ăn lên, điện thoại Tề Chân lại reo lên, Kinh Tử liếc nhìn một cái, phía trên ghi là "Chồng", còn bổ sung thêm một cái biểu cảm bịt lỗ tai.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com