“Dù sao thì khi ở thời niên thiếu đều xem tác phẩm của họ mà trưởng thành.”
Lý Viện Viện ngay lập tức đồng ý: "Đàn ông trưởng thành thì quá đỉnh nha, tớ mỗi ngày đều ngây ngốc nhìn ảnh đế Dụ Cảnh Hàng, cười đến phát ngốc! Anh ấy nổi tiếng như vậy mà còn kén chọn nha.”
Tề Chân nghĩ đến tấm poster tám múi và không thể không gật đầu: Không có gì lạ khi cười với anh mỗi ngày.
Mê Truyện Dịch
Hoàng Văn Tĩnh cũng không quan tâm nhiều đến những chủ đề như vậy, nhưng dựa vào tính cách của cô ấy, thì tuyệt đối không thể không tham gia được, vì vậy cô ấy đã đề xuất ra đến một vài trào lưu hiện nay, trong phòng ký túc xá lại sôi nổi hẳn lên.
Kinh Tử và Tề Chân đã quen dần với cảnh này, cô ấy quay sang hỏi: “Chân Chân, cậu còn tỉnh táo chứ?”
Khóe môi Tề Chân cong lên: “Tỉnh mà.”
Lý Viện Viện nói: "Tớ đoán là tiểu tiên nữ ở tầng dưới từ nhỏ đã học kĩ năng cao nhã, trước đó cậu ấy còn nói biết múa bale, đàn cổ cầm nữa, sao cậu ấy có thể thích minh tinh được?”
Kinh Tử kinh ngạc kêu lên: "Không thể tin được, cậu lại có sở thích này?”
Không phải nói là hâm mộ Phong Thản Chi là mất mặt, mà là người cô hâm mộ lại quá đen mà nổi, danh tiếng lại bị trộn lẫn, bình luận của người hâm mộ như châu chấu lọt gương, lại bị người hâm mộ của những minh tinh khác gây rối nhiều.
Mà các anti fan luôn luôn nói Phong Thản Chi là kiểu người nương pháo*, không ra nam mà cũng không ra nữ, chỉ được cái vẻ ngoài hào nhoáng còn phẩm chất lại cực kỳ kém, độ tuổi thích Phong Thản Chi có cả già cả trẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
*Nương pháo: một người con trai có cách cư xử, ăn nói, tính cách giống con gái. Nói chung, những người thích Phong Thản Chi đều bị mọi người gắn cái mác gà tiểu học.Vì vậy, cả một đám người trong phòng đều thích Tam Kim Ảnh Đế, khen không dứt lời, thì thần tượng của Tề Chân trở nên nhỏ bé không đáng nhắc đến.
Tề Chân có chút bực bội và lăn qua chăn: "Anh ấy cũng rất tốt mà.”
Lý Viện Viện lúc này mới nhận ra giọng nói khác thường của cô, cho nên cũng không trêu chọc cô như mọi khi, mà chỉ cười cười: “Chờ đến khi bắt đầu khai giảng thì tớ sẽ cho cậu diễm phúc được thấy nam thần của tớ.”
Tề Chân chỉ ậm ừ, cô nghĩ thầm, ai muốn xem phim của anh, chứ cô mới không cần xem nha.
Không thèm trả lời tin nhắn wechat của cô, thì cô còn lâu mới xem phim anh đóng vai chính.
Hừ!
Kinh Tử lại trở nên hơi tò mò: "Cậu không thích Dụ Cảnh Hàng?’
Tề Chân vặn vẹo cơ thể, có chút ngại ngùng: "Cũng không phải là không thích.”
Nghe có vẻ rất miễn cưỡng, Lý Viện Viện giường trên lại cười ha hả.
Đối với khẩu vị của Tề Chân, rõ ràng không ai công nhận, nhưng họ không nói gì nhiều.
Sau buổi tập huấn luyện xong, Lý Viện Viện ra vẻ thần bí chắp tay sau lưng như cao nhân đi về kí túc xá: "Không phải là tớ có quen con gái của quản lý trưởng ký túc xá sát vách sao, nghe nói đoàn làm phim sẽ đến trường chúng ta tuyển diễn viên đóng phim tạm thời, chính là kiểu diễn viên đi qua đi lại trong khu dạy học đó…”
Kinh Tử có vẻ ngạc nhiên: "Cậu lấy được thẻ chứ? Lão đại nhớ mang theo tớ theo nha, phú quý nhớ đừng quên hội chị em ta!”
Lý Viện Viện tỏ vẻ ghét bỏ cô ấy: "Hôm qua chẳng phải cậu chỉ nói thích bình thường thôi sao, sao nay lại kích động như vậy rồi?”