Lão công này của cô cũng không phải là không phản ứng, nhưng phản ứng sinh lý là phản ứng sinh lý, mắt anh vẫn nhàn nhạt như nước tinh khiết, quả là như giếng cổ không vỡ.
Xứng đáng là ảnh đế tầm quốc tế, nếu không phải là Tề Chân đang dính lên người anh, căn bản là không thể che dấu được, suýt chút nữa là cô cũng tin rồi.
Ngày hôm sau, Tề Chân ngồi lên trên vali, sau đó để anh đẩy ra đến gara để xe của biệt thự.
Dụ Cảnh Hàng chạm vào đầu cô, nhìn xuống và hỏi cô lần cuối: "Thật sự không cần anh đưa đi?”
Tề Chân đang đội một chiếc mũ bóng chày, áo phông chữ S lớn, bên dưới là một đôi giày thể thao màu trắng, bên ngoài đôi chân thon dài đó là chiếc quần jean và một chiếc đồng hồ kỹ thuật số trên cổ tay, trông rất trẻ trung.
Cô nhấc vành mũ lên, để lộ đôi mắt đen trắng và vầng trán đẹp: "Không cần đâu.”
Mê Truyện Dịch
Dụ Cảnh Hàng mỉm cười, cũng không miễn cưỡng thêm, anh vuốt vuốt cho mái tóc của cô thẳng ra, sau đó nhẹ nhàng nói: “Nhớ gửi tin nhắn đó.”
Tề Chân đến muộn, ba người bạn cùng phòng khác đều đã lần lượt đến rồi.
Nhìn thấy những người nửa lạ nửa quen, vẫn khiến cô có chút ngượng ngùng. Sau khi biết nhau được một năm, cô gần như mơ hồ nhớ tên họ, cũng do là cô đóng tiền ký túc xá nhưng lại không ở, cho nên cũng chưa thân thiết với họ lắm.
Mặc dù vậy, dựa vào trí nhớ của Tề Chân thì cô cũng nhớ có một bạn cùng phòng hâm mộ Dụ Cảnh Hàng, còn dán poster của anh trên tường cạnh đầu gối nữa, đều là những bức anh khi Dụ Cảnh Hàng còn trẻ.
Lúc đó, Tề Chân cũng đã liếc qua một lần, nhưng cũng không để ý quá nhiều. Bây giờ đối mặt với tấm poster này, tâm trạng của cô có chút phức tạp.
Thật không ngờ, đã trôi qua một năm rồi, Lý Viện Viện vẫn thích Dụ Cảnh Hàng đến như vậy.
Tề Chân chào hỏi mọi người, sau đó còn phân cho mỗi người một hộp socola. Vốn là cô không hề nghĩ đến chuyện này, nhưng mà trước đó Dụ Cảnh Hàng đã đặc biệt nhắc cô mang theo, chia sẻ cho mấy bạn cùng phòng, có lẽ anh đã sớm đoán ra cô sẽ ngại ngùng, cho nên đã giúp cô tính toán và chuẩn bị mọi thứ.
Số socola mà Tề Chân tặng họ... thực ra thì tối qua cô phải mất cả nửa ngày mới tìm ra được số socola đó, đó là qua mà người khác tặng cho Dụ Cảnh Hàng, tất cả đều được anh chuyển hết vào phòng thực phẩm, giá cả có thể so sánh được với các món vàng bạc trân châu, rượu vang.
Sau đó chính là khóa huấn luyện quân sự, Tề Chân mở chiếc vali ra, lập tức nhìn thấy một nửa chiếc vali chứa đầy kem chống nắng.
Điều này khiến cho các bạn cùng phòng đều kinh sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người đứng đầu ký túc xá là Hoàng Văn Tĩnh, nhấc nhấc cái kính lên, sau đó khóe miệng hơi giật giật nhìn Tề Chân:"Cần nhiều kem chống nắng đến như vậy sao, hay là muốn dùng nó để tắm?”
Lý Viện Viện ở giường trên của Tề Chân cười: “Thật tốt khi trong nhà có một cái mỏ.”
Tề Chân cũng không ngờ Dụ Cảnh Hàng lại đưa cô mang theo nhiều như vậy, là sợ cô bị sạm da?
Hơn nữa, số kem chống nắng này đều là của hiệu L, loại đắt tiền lại khó sử dụng. Cô đột nhiên hối hận vì tối qua nằm lười biếng trên giường.
Tề Chân lật qua nó. Những thứ khác khá bình thường. Bộ đồ ngủ để cô mang theo là màu hồng nhạt, bên trên quần áo còn có bảy con gấu.
Cô suy nghĩ một lúc, khẽ ngước mắt lên và nói: "Nếu mọi người không có mang theo thì có thể dùng của mình nha, mình không cẩn thận mang theo nhiều qua.”
Mặc dù năm nhất cô không có hay gặp mọi người, nhưng mà điều đó cũng không ngăn cản người khác có ấn tượng tốt với cô.
Cô gái xinh đẹp và dễ thương, ai mà lại không thích!
Kinh Tử lập tức lấy một lọ kem chống nắng, sau đó cười với cô: “Vừa hay tớ không có mang theo, cho tớ mượn nhé, mai tớ mời cậu ăn cơm!”
Tề Chân cũng mỉm cười và gật đầu: "Được!”
Lúc đó, cô nhận được tin nhắn WeChat của Dụ Cảnh Hàng: [Đã sắp xếp xong chưa?]
Tề Chân ngồi xuống, chống má, mệt mỏi trả lời: [Đã sắp xếp xong rồi, nhưng mà em nhớ nhà rồi!]
Một lúc sau, Dự Cảnh Hàng cũng không có cách nào để chăm sóc tốt cho cô được, cho nên anh chỉ có thể dặn dò cô: [Em nhớ tự chăm sóc mình, đừng có gây hấn gì với bạn bè.]
Tề Chân đỏ mặt, không phục nói: [Em còn lâu mới vậy. ]
Khi cô gõ chữ thì chiếc nhẫn nằm trên ngón út hiện ra vô cùng rõ ràng.
Lý Viện Viện lướt lướt trang weibo của nam thần, miệng còn nhai kẹo nói với cô: “Cậu đeo nhẫn trên ngón áp út sao, có ý nghĩa gì thế?”
Kinh Tử chỉ phàn nàn một câu: “Sao cậu lại thích buôn chuyện thế nhỉ.”
Tề chân nhìn tấm poster của Dụ Cảnh Hàng dán trên bức tường của Lý Viện Viện, cô có chút áy náy nói: “Là nhẫn cưới.”