Đêm đó Tề Chân ngủ cũng không thoải mái chút nào, cô không uống bao nhiêu rượu nhưng men say như lan tràn thả vào trong ánh mắt, quấn quít đòi Dụ Cảnh Hàng làm với nhau.
Dụ Cảnh Hàng xoa cằm cô, như thể đang trêu đùa một con vật nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Lấy giấy kết hôn rồi nói được không?"
Dụ Cảnh Hàng lớn hơn cô mười tuổi, đã chịu qua rất nhiều mê hoặc cám dỗ.
Anh từng từ chối một người đẹp khỏa thân thoảng hương thơm nằm trên giường, cũng từng từ bỏ cuộc sống giải trí và phóng túng về đêm, thỉnh thoảng có hút thuốc nhưng cũng không hay uống rượu, cuộc sống vô cùng có kỉ luật.
Mà sống qua mấy thập kỉ, tự kiềm chế chính là tín điều của Dụ Cảnh Hàng.
Anh sẽ không đơn giản là vì giải tỏa ham muốn mà tìm phụ nữ lên giường, bởi vì Dụ Cảnh Hàng cực lì lý trí biết được bản thân thực sự muốn có gì.
Tề Chân bám vào người anh, chớp chớp mắt hỏi: "Nếu anh không thích em thì vì sao lại muốn cùng kết hôn với em, nếu anh thích em thì vì sao lại không muốn làm chuyện đó với em chứ, nếu anh không muốn làm chuyện đó với em thì làm sao chứng minh anh chân thành với em, nếu anh không chân thành với em thì vì sao em phải kết hôn với anh chứ?"
Dụ Cảnh Hàng không biết nói gì: "... ..."
Anh rất hiếm khi thấy đau đầu như vậy.
Tề Chân mở to mắt, uống một ngụm rượu, bướng bỉnh nắm vạt áo của hắn.
Tay cô nho nhỏ mềm yếu, không có chút lực nào, muốn khiến cô buông ra là việc cực kì dễ dàng.
Mê Truyện Dịch
Ngọn đèn trên đầu làm cô choáng váng, Tề Chân lại uống một ngụm, mí mắt bắt đầu rủ xuống, ôm đầu gối anh cuộn mình lại, trông càng giống như một con mèo tai cụp.
Thân thể của Dụ Cảnh Hàng căng cứng, cơ bắp cứng như đá, khiến Tề Chân hơi khó chịu, đôi mắt anh như là một hồ nước sâu, lặng lẽ nhìn cô, Tề Chân dùng gò má cọ cọ chiếc mũi cao thẳng của anh, thấy hơi ngứa .
Anh cúi đầu hôn Tề Chân, ôm cô vào lòng, giọng khàn khàn dịu dàng bên tai cô: "Có thể sẽ hơi đau đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tề Chân ôm anh, lần đầu tiên có thể kiên nhẫn như vậy trong hai mươi năm, tự hào nói với anh: "Em mới không sợ đâu, hồi nhỏ tiêm cũng không đau!"
Sau này Tề Chân nhớ lại đêm đầu tiên của mình, khuôn mặt già xị xuống.
Cô cảm thấy bản thân bị lừa rồi, thế mà bảo là hơi đau à, thật sự là đau như bị tai nạn xe cộ luôn.
Cô cũng biết mỗi người phụ nữ đều có cảm giác khác nhau trong đêm đầu tiên, chẳng lẽ cô là ghê nhất hả?
Ngày hôm sau khi Tề Chân mở mắt cứ nghĩ là mình bị thương cấp độ 9 rồi, hơn nữa cô lúc trước thật sự không nên nghi ngờ Dụ Cảnh Hàng, tuy lớn tuổi rồi nhưng anh gừng càng già càng cay, vị già đầu tán gẫu cũng điên cuồng như thiếu niên.
Là vì cô ốm yếu không chịu nổi, người ta một lần còn chưa kết thúc cô đã như trải qua mười năm địa ngục vậy.
Trước bình minh, màn đêm dày đặc che lại những phập phồng ái muội, Tề Chân che mặt bắt đầu khóc, bả vai trắng ngần run run: "Địa ngục chắc cũng chỉ có thế thôi, anh có phải là Diêm vương phái tới không thế, sao lại kinh khủng vậy chứ... Em, em bỏ cuộc..."
Dụ Cảnh Hàng làm cô ngồi dậy, ôm cô vào lòng hôn một cái, giọng trầm thấp: "Đồng ngôn vô kỵ." (trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ)
Cho dù cô đã mệt như chó nhưng không thể dừng được, tự làm bậy không thể sống.
Lúc Tề Chân lấy hộ khẩu trong ngăn kéo của nhà trọ ra, cô thực sự hơi do dự, bởi vì sau khi lấy giấy chứng nhận kết hôn, có lẽ đêm nay cô sẽ trở thành phụ nữ đã kết hôn.
Tề Chân thực sự không biết có đưa hay không, đi rửa mặt, sâu buồn ngủ vẫn còn ở bên tai xoay tròn, lúc nào cũng có thể ngủ được, dứt khoát ngẩng đầu lên nhờ Dụ Cảnh Hàng bôi kem dưỡng da cho cô,
Tiểu cô nương hỏi một cách mơ hồ mà lại thật nghiêm túc: "Em nhận giấy chứng nhận rồi thì có phải thành phụ nữ đã kết hôn không?"
Bàn tay Dụ Cảnh Hàng thật ấm áp và khô ráo, chạm vào trên mặt rất thoải mái.
Tề Chân nghe giọng trầm thấp của anh: "Phụ nữ đã kết hôn không phải nghĩa xấu."
Tề Chân vặn vẹo thân thể, rối rắm nói: "Nhưng cái đó nghe có vẻ xưa rồi, em đến trường bị các bạn học cười nhạo thì phải làm sao?"