Ẩn Hôn Với Ảnh Đế

Chương 287: HẾT TRUYỆN



Chương 65: HẾT TRUYỆN

Dứt lời, Lí Viện Viện cười rất mờ ám.

Nhưng mà Thiệu Khanh đã cầu hôn cô ấy, hai người quyết định sau khi tốt nghiệp sẽ đi lấy giấy chứng nhận kết hôn.

Kinh Tử nói: "Có phải nhanh quá không? Lỡ vào xã hội lại phát hiện không phù hợp thì phải làm sao."

Lí Viện Viện không đồng ý: "Chân Bảo cũng đã kết hôn vài năm rồi, ít ra tớ cũng đã yêu đương vài năm rồi mà."

Lại đợi thêm nữa, Chân Bảo cũng mang thai mất mà cô còn chưa kết hôn.

Có thể gặp nhau một lần là một lần, mọi người đều rất bận rộn.

Tề Chân cũng chuẩn bị bắt đầu hoàn thành cuốn tiểu thuyết kinh dị.

Cô đã thảo luận qua với Dụ Cảnh Hàng, có liên quan đến vấn đề hoài bão.

Thật ra cô cũng không có tham vọng gì lớn, điều kiện ưu việt cũng giúp cô không cần phải bôn ba mệt nhọc vì việc cô không thích, cho nên cô vẫn bắt đầu bắt tay vào làm chuyện mà bản thân thích.

Cô thích phim kinh dị, tiểu thuyết kinh dị, truyện tranh kinh dị.

Dụ Cảnh Hàng gần đây cũng đang bận tuyên truyền cho phim, có rất nhiều chuyện phải làm và cũng không thể chăm sóc cô nhiều.

Nghe Tề Chân cả ngày thầm thì hâm mộ người ta có công việc sắp xếp cho cô vào một nhà xuất bản dưới trướng của Thịnh Quang làm thực tập.

Nói là thực tập nhưng thật ra cũng không cần làm gì hết.

Mê Truyện Dịch

Lúc đầu bà nội thì muốn đưa cô vào Lương Hà, tùy tiện làm chính là rảnh rỗi mà địa vị cao.

Nhưng khuỷu tay cháu gái cứ hướng ra bên ngoài thôi, chọn công ty xuất bản của chồng.

Bà tức giận đến mức cúp điện thoại luôn.

Ngay trước khi cô tốt nghiệp, phim ( Hồn ) của Dụ Cảnh Hàng công chiếu.

Tề Chân và chồng mua vé ở trên mạng, vào đêm khuya, tranh thủ năm phút sau chiếu phim để vào ngồi ở hàng ghế đầu.

Tề Chân nhất quyết muốn ăn gà rán và bỏng ngô, người đàn ông thật sự không biết làm thế nào với cô.

Mua cho cô nhưng không ăn, ôm n.g.ự.c không nói gì.

Có vẻ như gần đây khẩu vị lại kém hơn rồi.

Phim nói về một người đàn ông và một linh hồn vô hình của cô gái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cảnh mở đầu là ở trong một phòng trọ nhỏ, chàng thanh niên rất u buồn, vừa trải qua một vụ tai nạn xe cộ, tìm việc không thành công, cha anh thì vừa qua đời.

Anh chán nản trở người trong mùa hè nắng chói chang, chiếc giường nhỏ kêu cót két.

Sau khi bị tai nạn xe cộ, anh vẫn luôn mơ về một cô gái mặc quần trắng.

Cô gái quay lưng về phía anh, yên lặng lắng nghe mọi muộn phiền trong cuộc sống của anh.

Anh thậm chí còn hứa hẹn một đời ở trong giấc mơ.

Sáng sớm tỉnh lại, dấu vết bàn tay bị nắm chặt và mặt dây chuyền ngọc bích vỡ vụn cho anh biết, mọi thứ đều là thật sự.

Nhưng đến một ngày nào đó, mặt trời ló dạng, anh dần dần rất khó để mơ thấy cô gái kia nữa.

...

Cho đến khi anh già đi, ngồi ở dưới gốc cây hòe, chống cây gậy.

Khuôn mặt thật bình an.

Trên màn ảnh lớn, khuôn mặt của Dụ Cảnh Hàng già nua, tóc hoa râm, trên mặt toàn là nếp nhăn, nhưng đôi mắt lại chứa đầy vẻ bình yên giản dị.

Anh giống đang đợi một người phụ nữ mãi mãi sẽ không xuất hiện nữa.

Mặc dù cô đã không còn nhưng anh vẫn giữ lấy đến giây phút cuối cùng của cuộc đời.

Con đường này khó khăn quá.

Nó giống như sự khác biệt về tuổi tác, sự khác biệt giữa người và quỷ.

Luôn có một số chuyện không như ý cần đối mặt.

Cho dù xảy ra chuyện gì, anh vẫn sẽ canh giữ tình yêu và sự bình an này, một mình bước đến cuối đời.

...

Họ lặng lẽ rời khỏi rạp chiếu phim.

Họ hôn nhau thắm thiết dưới ánh trăng, bất chấp những ánh mắt của người qua đường.

Tề Chân khẽ nói với anh: "Em cũng sẽ không ra đi."

Đợi đến cái tuổi kia, nếu người ngồi dưới gốc cây hòe là cô.

Cô cũng sẽ không ra đi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com