Mái tóc dài của cô tản ra rối bời, nước mắt vẫn còn đong đầy nhưng dường như lại không quá đau khổ.
Tề Chân không có cảm giác bị vứt bỏ, vì thực ra cô đã bị vứt bỏ từ lâu.
Cô vốn đã không còn hy vọng gì với người mẹ quá đáng kia nữa, nhưng nếu không có rượu vào khiến gan to lên, có lẽ Tề Chân thực sự chỉ nghe bà ta mắng cho xong mà không nói lời nào.
Dụ Cảnh Hàng xoa đầu cô, dùng một tay kéo cô vào n.g.ự.c mình. Bàn tay xoa trên mái tóc xù khiến Tề Chân không nhịn được tóm lấy, dùng hai bàn tay bé nhỏ của cô bọc lại.
Bàn tay của anh lớn hơn cô rất nhiều, đốt ngón tay thon dài rõ ràng, lúc này lại rất ấm áp.
Dụ Cảnh Hàng đưa cô về nhà.
Tề Chân thực sự muốn quay về nhà trọ, tạm thời cô không muốn quay về chỗ mẹ mình.
Trên đường đi hai người cũng không nói gì.
Lúc đợi đèn đỏ, thành phố Hải bắt đầu mưa to như thác đổ, nháy mắt trong xe yên tĩnh như chỉ có mỗi bọn họ.
Tề Chân nhìn chằm chằm những khớp xương tay rõ ràng của anh đặt trên bánh lái, yên lặng không nói. Đột nhiên cô thấy hơi tò mò xem đôi tay này mà đeo nhẫn cưới thì sẽ thế nào.
Những có lẽ dù kết hôn thì anh cũng không tiện lúc nào cũng đeo.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhẹ giọng nói: "Mẹ em ngoại tình khi em còn rất nhỏ, nhưng trước đó em cũng từng nghe người ta nói rằng, em từng là kết tinh tình yêu của ba mẹ."
Tề Chân nâng cằm, tròng mắt sáng long lanh, đột nhiên cười vang: "Thật ra khi trưởng thành, em đã hiểu, mục tiêu và quan niệm của bọn họ khác nhau, cho nên từ lúc ban đầu đã không thể cùng nhau rồi, cần gì phải uổng phí thời gian."
Lúc Tề Chân nói chuyện, gò má cô ửng đỏ, môi dưới bị cắn rách một vết nhỏ, dường như hơi xúc động lại có chút chán nản buồn bã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dụ Cảnh Hàng nhìn cô, không bị mạo phạm không vui như Tề Chân đã đoán mà dường như đôi mắt người đàn ông này ẩn giấu sự dịu dàng.
Anh thoáng yên lặng, đỗ xe bên đường rồi bình thản nói: "Khi em đến một độ tuổi nhất định, em sẽ hiểu. Người với người khác nhau ở chỗ, rất nhiều lúc, kinh nghiệm chỉ là suy đoán không có căn cứ. Nhưng đại đa số mọi người lại khắc một hai lần kinh nghiệm vào trong xương như định luật vậy."
Dụ Cảnh Hàng đưa tay ra, ngón tay thon dài hơi lạnh nâng cằm Tề Chân, để cô nhìn thẳng vào mắt mình.
Anh khẽ cười một tiếng, dịu dàng trầm giọng nói: "Thực ra đó là một hành động hèn yếu lười nhác, tôi không khuyến khích người trẻ tuổi thử nghiệm."
Tề Chân chưa từng nhìn ánh mắt anh với khoảng cách gần như vậy, chỉ nhớ khi cô còn bé, ôm một quả dưa hấu ngồi khoanh chân dưới điều hòa, uể oải buồn chán, ti vi phát đi phát lại .
Rừng trúc đu đưa trong gió hè, Dụ Cảnh Hàng diễn cầm sư chậm rãi xuất hiện. Anh mặc một bộ quần áo dài xanh, mái tóc dài xõa tung sau gáy, đôi mắt lạnh lẽo thăm thẳm như hồ nước, nhìn cô công chúa nhỏ xinh đẹp thất thường, dường như có nỗi buồn nào đó không tên, vừa có tình lại như vô tình. Thế giới của anh chỉ có binh quyền và thù hận, cả đời cũng không có tình yêu.
Mặc dù cùng một người, nhưng ánh mắt lại khác nhau.
Ánh mắt của người đàn ông lớn tuổi hơn này dịu dàng và điềm tĩnh, bên trong ẩn giấu sự cơ trí và triết lý kinh niên.
Tề Chân chớp mắt, luống cuống mím môi với anh.
Dụ Cảnh Hàng bỗng cười một tiếng, ngón tay hơi lạnh nhéo gò má cô, cảm nhận sự trơn mịn mềm mại vô cùng.
"Không nên khiến bản thân mình sống khổ sở như vậy, tiểu cô nương còn trẻ thì phải vui vẻ mới đúng."
Lúc xe đưa cô về đến nhà trọ thì đã là nửa đêm, cô xoay người muốn xuống xe lại bị Dụ Cảnh Hàng níu lấy tay: "Tôi đưa em lên tầng."
Thoạt nhìn cô là kiểu người đi bộ trên đất bằng cũng có thể ngã, vóc dáng rất thon nhỏ, trời sinh cần được yêu thương nhiều hơn.
Do men rượu xông lên hoặc không biết do nguyên nhân gì mà ánh mắt Tề Chân trở nên nhu hòa long lanh, như một con búp bê, ngoan ngoãn để Dụ Cảnh Hàng ôm.
Mê Truyện Dịch
Anh che ô, Tề Chân ngoan ngoãn vùi vào cổ anh, thỏ thẻ số nhà bên tai anh, đôi môi gần như lướt qua cằm anh.