Ăn Dưa, Ngược Tra, Tiện Tay Vả Mặt Thắng Lớn

Chương 144





“Đậu Đậu là vì một mẫu như cứu. Chậm một giây thôi là con đầy m.á.u tại chỗ . Bà cũng thể thử xem thể cứu nó trong tay .”

“Ngươi thể. Nó là một đứa trẻ, ngươi thể chấp nhặt với một đứa trẻ.”

Tô Thần Cương khoan thai đến muộn, thấy nàng giơ d.a.o găm về phía nhà họ ngoại của , vội ngăn .

“Dừng tay, ngươi gì ?”

“Sao hỏi xem họ gì?”

Việc xảy tìm . Hắn ở cũng xa, chỉ ở một chỗ khác đang sắp xếp khách khứa.

Nghe tin con trai suýt xảy chuyện, cũng kinh hãi toát mồ hôi. Lúc thấy con trai việc gì, liền cho rằng nghiêm trọng như , đối với việc Bạch Chỉ Nguyệt cầm d.a.o hướng về phía nhà họ ngoại là bất mãn.

“Đậu Đậu cũng xảy chuyện gì. Khánh Nhi chỉ là hiểu chuyện, lát nữa sẽ dạy dỗ nó. Dù thế nào cũng thể cầm d.a.o hướng .”

“Vậy ngươi thể hỏi những mặt ở đây. Nếu gần đây luyện công phu , căn bản thể đỡ . Ngươi thể tưởng tượng cảnh con trai ngươi ngã tảng đá lớn đó, phun m.á.u tại chỗ ?”

Tô Thần Cương á khẩu.

“Ta lúc đỡ chỉ còn cách một cánh tay là nó ném . Ngươi nếu cảm thấy như vẫn là gì, ngươi cứ sang một bên , tự xử lý.”

“Khánh Nhi cố ý. Nó cũng nghĩ đến sự việc sẽ nghiêm trọng như . Cũng may công tử . Thật sự xảy chuyện chúng cũng sẽ bỏ qua cho nó. Lần ngươi tha cho nó .”

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Vậy để cũng ném nó một , các cũng thể đến cứu. Ném c.h.ế.t thì đúng , như công bằng nhất.”

“Đủ , đừng gây sự nữa, việc cứ . Ngươi mang con trai về nghỉ ngơi, đến xử lý.”

Tô Thần Cương cảm thấy Bạch thị quá cho mặt mũi, mặt thích và mất mặt. Hắn vốn thèm nghĩ đến chuyện nguy hiểm đến mức nào, cũng thèm nghĩ đến việc nhà họ ngoại như thì còn coi gì.

Nhất thời, thể diện quên mất điều gì mới là điều nên chú ý.

“Chết tiệt, đây là loại phụ gì . Con trai suýt c.h.ế.t thảm, mà chỉ chú ý đến mặt mũi.”

“Cho nên ngươi còn mong đợi gì nữa !”

“Không , . Sao thể mong đợi gì với .”

“Đầu óc đủ dùng, còn thiên vị, tự cho là đúng, mắt mù lòng cũng mù. Cứ để nhà đó vui vẻ thêm một lúc nữa . Ta sẽ bỏ qua cho họ, bao gồm cả con bé Vân Nhi âm thầm xúi giục.”

Nói , Bạch Chỉ Nguyệt bỏ . Tô Thần Cương chỉ mắng Khánh Nhi vài câu thôi. Chuyện của còn nhiều lắm, mỗi ngày mệt mỏi chịu nổi, nhiều tinh lực để so đo với nhà bên ngoại.

Trước vẫn cảm thấy thực sự xảy chuyện gì, cần thiết ầm ĩ lên để so đo.

Bà mợ và Khánh Nhi mấy thấy sự việc cứ thế kết thúc, âm thầm vui mừng chút tiếc nuối.

“Xem ngoại sanh trong lòng vẫn còn nhà ngoại. Cơ hội của Vân nhi càng lớn hơn .”

“Chỉ là đáng tiếc, mà thể cho thằng bé đó ngã chết.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com