Anh không tham lam, đời này chỉ có một điều ước duy nhất, mong rằng nó sẽ thành sự thật.
Thổi nến xong, Nhan Linh giục Trần Trạc Thanh cắt bánh chia cho mọi người.
Trần Trạc Thanh cắt một phần đầu tiên rồi đưa cho cô. Cô đẩy lại: “Anh là nhân vật chính hôm nay, anh lớn nhất, anh ăn trước đi.”
Anh nghe theo, cắn một miếng. Nhan Linh tò mò: “Ngon không?”
Trần Trạc Thanh: “Ngon.”
Anh cầm muỗng, cũng đút cho cô một miếng.
Thế là một miếng bánh, hai người chia nhau ăn.
Tư Kỳ nhìn cảnh này, vừa ăn bánh vừa bĩu môi: “Tại sao rõ ràng là tôi đang ăn bánh mà lại có cảm giác ăn phải cẩu lương thế này?”
Thịnh Tây Vũ đồng cảm sâu sắc: “Tôi cũng thấy vậy.”
Thịnh Đông Đình kết luận: “Quen dần đi.”
Tư Kỳ: “…”
Thịnh Tây Vũ: “…”
Sau khi ăn bánh xong, mọi người lần lượt tặng quà.
Thịnh Đông Đình tặng một chiếc đồng hồ Patek Philippe.
Thịnh Tây Vũ thực tế hơn, tặng một bộ sản phẩm chăm sóc cá nhân, bao gồm cả dao cạo râu.
Tư Kỳ tặng hai bộ đồ đôi, là thương hiệu cô làm đại diện.
Cuối cùng là quà của Nhan Linh, cô cũng tặng đồ giống như Tư Kỳ, nhưng mà là một chiếc áo len.
Áo màu đen đơn giản, không có quá nhiều họa tiết.
Nhưng quan trọng nhất là tấm lòng, đây là chiếc áo do chính tay cô đan, mất hơn nửa tháng mới hoàn thành.
Lúc đó, cô từng hỏi Tư Kỳ nên tặng gì cho Trần Trạc Thanh. Tư Kỳ đùa một hồi rồi nghiêm túc gợi ý: “Nếu không biết tặng gì, thì tự tay làm đi.”
“Dù là gì đi nữa, miễn là cậu tự tay làm, chắc chắn tổng giám đốc Trần sẽ cảm động đến chết luôn.”
Nhan Linh chợt nảy ra ý tưởng, đang là mùa đông, đan áo len là hợp lý nhất.
Vừa ấm áp, vừa thực dụng, anh còn có thể mặc trên người.
Tư Kỳ bổ sung: “Chiếc áo len này, từng mũi kim từng sợi chỉ đều do Linh Linh của chúng ta đan đấy.”
Trần Trạc Thanh cảm thấy tim mình ấm lên, nhận lấy chiếc áo và ôm vào lòng, sau đó cúi xuống hôn nhẹ lên má cô: “Cảm ơn vợ.”
Tư Kỳ bị cảnh này đánh úp, hét lên đầy kích động.
Aaaaaa, CP cô ship cuối cùng cũng phát đường rồi!
Thịnh Đông Đình không biết xấu hổ chen qua: “Bao giờ em đan cho anh một cái?”
Tư Kỳ liếc anh: “Mơ đi.”
Ý là có nằm mơ cũng đừng nghĩ đến.
Thịnh Đông Đình bày trò khích tướng: “Cũng đúng, em đâu có khéo tay như vậy.”
Tư Kỳ nghe thế liền nổi giận: “Anh xem thường ai đấy hả?”
Thịnh Đông Đình tiếp tục đạp lên điểm nóng: “Em.”
Tư Kỳ: “Đừng tưởng em không biết anh đang khích em, em không mắc bẫy đâu.”
Thịnh Đông Đình tỏ vẻ không thể tin nổi: “Sao hôm nay em thông minh vậy?”
Tư Kỳ nheo mắt: “Ý anh là trước giờ em ngu?”
Thịnh Đông Đình: “Anh đâu có nói.”
Chẳng lẽ câu kia lại khen cô?
Tư Kỳ: “Nhưng ý anh là vậy.”
Thịnh Đông Đình: “…”
Lúc này, Thịnh Tây Vũ nhanh chóng kéo anh trai mình lại, sợ anh lại châm dầu vào lửa: “Anh, bình tĩnh, đừng bao giờ cãi lý với phụ nữ đang nổi nóng, anh sẽ không thắng đâu.”
Tư Kỳ nghe thế, lửa giận lập tức chuyển hướng: “Ý cậu là tôi ngang ngược?”
Thịnh Tây Vũ: “…”
“Sao lại vậy được, chị dâu, em bị oan mà, em có nói đâu!”
Tư Kỳ: “Đừng gọi tôi là chị dâu, cậu gọi nhiều chị dâu như vậy, tôi chẳng biết cậu đang gọi ai.”
Thịnh Đông Đình: “Anh ngoài em ra, còn có ai nữa đâu.”
Tư Kỳ: “Ai mà biết được, trên mạng còn đầy fan gọi anh là chồng kìa.”
Thịnh Đông Đình vừa định phản bác, chợt nhận ra điểm bất thường, khóe môi cong lên: “Em ghen à?”
Tư Kỳ cực kỳ nhạy cảm với từ đó, lập tức xù lông: “Ai thèm ghen chứ? Không phải chỉ mình anh có fan gọi là chồng, tôi cũng có mà.”
Thịnh Đông Đình: “Em đang ghen.”
Tư Kỳ: “Tôi không có.”
Thịnh Đông Đình: “Em có.”
Tư Kỳ: “Tôi không có!”
Thịnh Đông Đình: “Được rồi, em không có.”
Tư Kỳ: “Tôi có…”
Thịnh Đông Đình: “Ồ, em có.”
Lúc này, Tư Kỳ mới nhận ra mình mắc bẫy, lập tức giơ tay định đánh anh.
Thịnh Tây Vũ đứng bên cạnh lặng lẽ lùi lại.
Anh ta nhìn một đôi đang đấu khẩu nhưng thực chất là tán tỉnh nhau, lại liếc sang bên kia thấy Trần Trạc Thanh và Nhan Linh vẫn đang đút bánh kem cho nhau, đột nhiên cảm thấy bản thân thật thừa thãi.
–
Hai anh em nhà họ Thịnh và Tư Kỳ ngồi thêm một lúc rồi cũng rời đi, để lại quà trước khi ra về.
Nhan Linh lên tiếng giữ lại: “Sao mọi người về sớm vậy?”
“Không muốn làm phiền hai người tận hưởng thế giới riêng, nếu không chắc tổng giám đốc Trần sẽ đuổi bọn này ra ngoài mất.” Tư Kỳ trêu.
Từ nãy đến giờ, ánh mắt của Trần Trạc Thanh cứ dính chặt vào Nhan Linh, như thể ba người họ không hề tồn tại vậy.
Nhan Linh muốn tiễn họ ra cửa, Tư Kỳ ghé sát tai cô, cười đầy ẩn ý: “Đêm xuân đáng giá ngàn vàng nha.”
Nhan Linh lập tức hiểu ý, sự luyến tiếc lúc nãy liền tan biến, vẫy tay chào tạm biệt.
Cửa vừa đóng lại, căn phòng vốn ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Trần Trạc Thanh vẫn đứng yên tại chỗ, từng muỗng từng muỗng xúc bánh kem cho vào miệng.
Nhan Linh bật cười: “Không phải anh không thích ăn đồ ngọt sao?”
Trần Trạc Thanh: “Em mua mà, phải ăn hết.”
Anh không muốn lãng phí tâm ý của cô.
Nhan Linh nhẹ nhàng giữ tay anh lại: “Cũng không cần ăn hết một lúc, sẽ ngán lắm.”
Trần Trạc Thanh nghe lời đặt muỗng xuống: “Vậy để lát nữa ăn tiếp.”
Dù sao thì chiếc bánh này anh cũng nhất định phải ăn hết.
Nhan Linh thấy khóe môi Trần Trạc Thanh dính chút kem trắng, liền rút khăn giấy trên bàn định giúp anh lau đi. Nhưng khi đầu ngón tay chạm vào môi anh, cô lập tức cảm nhận được ánh mắt nóng rực đặt trên gương mặt mình.
Anh cứ thế nhìn cô, không nói lời nào.
Nhan Linh chợt thấy ánh mắt này có chút quen thuộc.
Cô dường như hiểu được ý anh muốn biểu đạt, khẽ cười, kiễng chân lên.
Đầu lưỡi thay khăn giấy, nhẹ nhàng lướt qua, cuốn đi vệt kem trên khóe môi anh.
Trần Trạc Thanh ban đầu chỉ muốn cô chủ động hôn mình, không ngờ cô lại táo bạo đến vậy.
Thấy anh không phản ứng, Nhan Linh chớp đôi mắt trong veo nhìn anh: “Ừm? Anh không hôn em sao?”
Lời vừa dứt, Trần Trạc Thanh cúi đầu, chặn lại đôi môi cô bằng một nụ hôn.
“Là ai dạy em mấy trò này hả?” Anh ngậm lấy môi cô, giọng trầm thấp, khàn khàn.
Nhan Linh rụt vai lại, giọng nói có chút líu nhíu: “Không… không ai dạy hết.”
Trần Trạc Thanh bật cười.
Không cần đoán cũng biết, chắc chắn Tư Kỳ là đối tượng tình nghi đầu tiên.
Nhan Linh bị anh hôn đến choáng váng, nhưng vẫn giữ vững lý trí, quyết không bán đứng bạn mình.
Thật ra đúng là Tư Kỳ dạy cô, bảo rằng nên thử chủ động một chút.
Hôn là chuyện rất hạnh phúc, đừng ngại ngùng quá.
Nhan Linh thích anh hôn mình, vậy nên cô cũng sẵn lòng làm điều đó.
Nhưng động tác ngửa đầu này quá mỏi, Trần Trạc Thanh bèn ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng đặt cô ngồi lên bàn ăn.
Tư thế này, càng thuận tiện để hôn cô hơn.
Làn da chạm vào mặt bàn lạnh lẽo, Nhan Linh vô thức rụt người về phía trước, lại càng tiến sát vào lòng anh.
Anh giữ lấy eo cô, một tay luồn ra sau gáy, môi lưỡi quấn quýt.
Hơi thở anh xâm chiếm không gian, đầu lưỡi như đang khiêu vũ trong khoang miệng cô, khiến cô chỉ có thể hé môi, đón nhận nụ hôn của anh.
Nước bọt đọng lại nơi khóe môi, anh nhanh chóng li3m đi, nụ hôn dần rơi xuống gò má, cổ, rồi nhẹ nhàng cắn lấy vành tai cô.
Nhan Linh đột nhiên nhạy cảm, muốn né tránh, nhưng cổ đã bị anh giữ chặt, không thể trốn đi.
Nhan Linh ngập ngừng một lúc, sau đó đưa tay lên chạm vào cổ anh, to gan thử nghiệm: “Vậy em cũng có thể chạm vào anh không?”
Trần Trạc Thanh: “Được.”
Cô phát hiện, ngoài gương mặt đẹp trai, cổ anh cũng rất đẹp. Làn da trắng lạnh, yết hầu cao cao, theo từng nhịp nói chuyện mà khẽ nhấp nhô.
Cô đưa tay chạm vào yết hầu của anh, nhẹ nhàng ấn xuống.
Tựa như đang nắm giữ mạch sống của anh.
Mà Trần Trạc Thanh, để mặc cô kiểm soát.
Sự tò mò thôi thúc, Nhan Linh chậm rãi cúi xuống. Mái tóc dài lướt qua gò má anh, để lại một cơn ngứa ngáy mơ hồ.
Cô nhẹ nhàng hôn lên yết hầu của anh.
Khoảnh khắc ấy, toàn thân Trần Trạc Thanh cứng đờ, cánh tay siết chặt vòng eo cô theo phản xạ.
Một tiếng thở nặng nề bật ra, trầm khàn như đã phải nhẫn nhịn từ lâu.
Giọng anh vang lên bên tai cô, khẽ khàng nhưng nguy hiểm.
“Nhan Linh, tối nay em đừng mong ngủ được.”
Còn chưa kịp hiểu hết ý nghĩa câu nói ấy, cô đã bị anh đặt xuống giường.
Mái tóc đen xõa tung trên chiếc gối màu xám của anh, làn da trắng ngần ửng lên sắc đỏ, như một trái đào chín mọng không thể cưỡng lại.
Trần Trạc Thanh cúi xuống, hôn lấy cô.
Cảm giác mơ hồ xen lẫn cơn rạo rực lan khắp cơ thể, nhưng anh vẫn kìm nén, giọng khàn đặc: “Anh có thể chứ?”
Nhan Linh xấu hổ, giơ tay quàng qua cổ anh, vẻ mặt thẹn thùng.
“Anh đừng hỏi được không”
Trần Trạc Thanh: “Sợ em chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
Cho nên để cho cô thời gian để thích ứng.
Nói rồi, như sực nhớ ra điều gì, anh bổ sung thêm một câu: “Không phải vì anh không được.”
Nhan Linh: “…”
Mặt cô nóng bừng, lập tức đưa tay che đi.
Trần Trạc Thanh ngồi dậy, giơ tay cởi áo ra.
Để lộ vóc dáng săn chắc với những đường nét hoàn mỹ. Từng thớ cơ bắp gọn gàng mà mạnh mẽ, đôi vai rộng, vòng eo thon, cả người tỏa ra một sức hấp dẫn đầy cám dỗ.
Anh vươn tay đến ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một chiếc hộp nhỏ.
Nhan Linh vô thức nhìn theo, sau đó lại vội vã quay đi, không dám tiếp tục.
Anh cúi xuống, một lần nữa áp sát cô. Lòng bàn tay cô chạm phải cơ bụng anh, cảm nhận rõ từng đường nét rắn rỏi, tim bỗng đập loạn xạ.
Suy nghĩ của Nhan Linh chính là, dáng người anh cũng đẹp thật.
Anh đúng là đẹp ở mọi nơi.
Nhưng khi thời khắc thực sự ập đến, Nhan Linh chỉ cảm thấy đau, đau cả người.
Cô muốn thu hồi lại câu nói kia.
Không tốt, một chút cũng không tốt!
Cơn đau khiến cô không nhịn được mà kháng cự, bàn tay đẩy mạnh vào lồ|\|g ngực anh, vừa đánh vừa gọi tên anh. Nhưng vô ích.
Anh vừa hôn cô, vừa dỗ dành, lại không có ý định dừng lại.
Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên, từng sợi tóc dính vào vầng trán cô, làn da nóng rực, hơi thở quấn quýt không phân biệt được.
Cả người Nhan Linh nóng lên, tóc dính vào trán, cô vùi đầu vào vai anh, bất giác phát ra một âm thanh nhỏ.
Chỉ một tiếng ngắn ngủi, rồi lập tức cắn môi ngăn lại.
Trần Trạc Thanh nghe được, ánh mắt anh tối sầm, vào càng sâu hơn.