Giờ này Thư Vân đã ngủ từ lâu. Nhan Linh cũng không định quay về nhà mình mà theo Trần Trạc Thanh bước vào nhà anh.
Dạo gần đây, cô đã quen với việc thỉnh thoảng ngủ luân phiên giữa hai căn nhà đối diện nhau. Có lúc cô về nhà ngủ, có lúc lại sang nhà Trần Trạc Thanh.
Trong tủ quần áo của anh, gần đây cũng xuất hiện không ít đồ của cô.
Màu sắc rực rỡ chiếm gần một nửa, nổi bật hẳn giữa những bộ đồ đơn sắc trắng đen của anh.
Không chỉ có tủ quần áo, mà cả phòng tắm, ghế sofa, bàn trà cũng dần dần có thêm đồ của cô
Tất cả những điều đó đều chứng minh rằng, nơi này đã có một nữ chủ nhân.
Nhan Linh lấy bộ đồ ngủ từ trong tủ, xoay người đi vào phòng tắm.
Lúc cô ra ngoài, Trần Trạc Thanh cũng theo sau đi vào.
Nhan Linh nằm trên giường, định nghịch điện thoại một lát trước khi ngủ thì phát hiện máy đã hết pin.
Cô tìm quanh bàn đầu giường nhưng không thấy dây sạc, liền kéo ngăn tủ phía dưới ra.
“Hóa ra là ở đây.”
Nhan Linh rút dây sạc ra, vô tình kéo theo một chiếc hộp nhỏ.
Cô thuận tay cầm lên xem, nhưng khi nhìn thấy dòng chữ trên đó, cô lập tức ném nó lại chỗ cũ.
Anh mua thứ này từ bao giờ.
Để ở đây bao lâu rồi?
Câu chuyện lần trước với Tư Kỳ đột nhiên hiện lên trong đầu cô.
Lúc đó cô còn đang loay hoay không biết nên tặng quà sinh nhật gì cho Trần Trạc Thanh, liền tìm Tư Kỳ hỏi ý kiến.
Tư Kỳ: “Dễ thôi, tặng chính cậu cho anh ấy đi.”
Nhan Linh: “!!!”
“Bộ hai người vẫn chưa…”
Nhan Linh dễ xấu hổ như vậy, Tư Kỳ vừa nhìn là đoán trúng ngay.
Cô ấy hiểu rõ đàn ông mà: “Xem ra tổng giám đốc Trần đang có kế hoạch lớn, chờ đến sinh nhật mới ‘mở quà’ đây mà.”
Nghĩ đến đây, toàn thân Nhan Linh nóng lên.
Một bàn tay vươn đến kéo chăn xuống, gương mặt Trần Trạc Thanh xuất hiện trước mắt cô.
“Em không thấy bí sao?”
Không biết anh đã tắm xong từ lúc nào, trên người mặc bộ đồ ngủ cùng kiểu với cô, chất vải cotton thoáng mát, cô màu hồng, anh màu xanh lam.
Lần trước, anh vô tình thấy cô mặc bộ này, khen đẹp rồi hỏi có kiểu nam không.
Thấy đúng là có thật, cô liền đặt một bộ cho anh luôn.
Trần Trạc Thanh nhìn cô một lúc, sau đó giơ tay chạm vào mặt cô: “Sao mặt lại đỏ thế này?”
Nhan Linh không dám nhìn anh: “Chắc… tại lúc nãy hơi nóng.”
Trần Trạc Thanh chỉ mỉm cười, không biết là tin hay không.
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, cô càng không tự nhiên, khẽ nghiêng đầu, làm bộ ngáp một cái, giọng nhẹ bẫng: “Em ngủ đây.”
“Vậy anh tắt đèn.”
Trần Trạc Thanh nằm xuống bên cạnh, đưa tay tắt đèn ngủ.
Ánh mắt lướt qua ngăn tủ bị kéo hờ, thoáng thấy chiếc hộp nhỏ bên trong, anh lập tức hiểu ra vì sao khi nãy cô lại đỏ mặt.
Khóe môi anh cong lên, khẽ cười mà không thành tiếng.
Nhan Linh nhắm mắt lại, nghe tiếng tắt đèn, tay cô siết nhẹ góc chăn.
Một lúc sau, anh vươn tay ôm lấy eo cô, kéo cô lại gần, vòng tay từ phía sau ôm trọn lấy cô.
Đầu anh hơi cúi xuống, chôn vào hõm cổ cô, môi chạm nhẹ vào làn da mỏng manh khiến Nhan Linh run nhẹ.
Cô còn tưởng anh sẽ làm gì đó, nhưng anh chỉ đơn giản ôm cô như vậy, rồi nói một câu: “Ngủ đi.”
Ngủ… đi?
Chỉ hai chữ đó thôi, hết rồi?
Bao nhiêu tâm lý chuẩn bị của Nhan Linh đều trở nên vô dụng.
Cô thấy chiếc hộp nhỏ trong ngăn tủ đầu giường, còn tưởng rằng…
“Làm việc muộn như vậy, em không mệt sao?” Trần Trạc Thanh thấy cô cứ động đậy liền lên tiếng.
Nhan Linh: “Mệt.”
Đó là sự thật.
Tối qua, cô bận rộn xử lý đống tài liệu dịch thuật, rồi lại đến bệnh viện thăm Ninh Thần, sau đó còn chạy qua mấy tiệm hoa để mua hoa tặng anh. Quả thật là một ngày vất vả.
Nghĩ đến đây, mí mắt Nhan Linh dần trĩu xuống, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Trần Trạc Thanh nghe thấy nhịp thở đều đặn của cô, liền siết chặt vòng tay, ôm cô vào lòng.
–
Hôm sau là thứ Bảy, ngày 14 tháng 2, lễ tình nhân.
Trước đây, ngày này chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt với Nhan Linh, nhưng từ năm nay, nó lại mang một ý nghĩa mới.
Là sinh nhật của Trần Trạc Thanh.
Có lẽ vì hôm qua quá mệt, nên cô ngủ rất say.
Khi tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao. Theo phản xạ, cô đưa tay sang bên cạnh, nhưng giường trống trơn.
Người đàn ông đã rời đi từ lâu.
Cuối giường đặt bộ đồ ngủ màu xanh mà anh mặc tối qua, được xếp ngay ngắn gọn gàng.
Nhan Linh ngồi dậy, dụi mắt, lờ mờ nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện.
Người đầu tiên phát hiện ra cô là Tư Kỳ. Cô nàng đang ngồi ở bàn ăn, miệng nhai nhồm nhoàm: “Linh Linh, cậu tỉnh rồi đấy à.”
“Chồng cậu tính toán chuẩn ghê.”
Tư Kỳ giơ tay chỉ về phía bếp, nơi Trần Trạc Thanh đang đứng: “Anh ấy bảo cậu sắp dậy, nên đang làm bữa sáng cho cậu kìa.”
Nhan Linh nhìn thấy Tư Kỳ xuất hiện ở đây thì có chút ngỡ ngàng, chớp mắt khó hiểu.
“Cậu đến khi nào vậy?”
Tư Kỳ: “12 giờ trưa.”
Cô ấy chỉ đồng hồ trên tay mình: “Chính cậu hẹn mình giờ này đấy.”
Tối qua, Nhan Linh đã hẹn Tư Kỳ đến giúp cô chuẩn bị bất ngờ cho sinh nhật Trần Trạc Thanh.
Cô đi tới, ngồi xuống cạnh Tư Kỳ, vừa xoa cổ vừa cười ngượng ngùng: “Mình ngủ quên mất.”
Tư Kỳ cắn miếng bánh mì, sau đó đột nhiên chồm tới, đưa tay kéo cổ áo Nhan Linh.
Hành động này làm cô giật mình, lập tức ôm chặt áo, trợn mắt hỏi cô ấy: “Cậu làm gì thế?”
Tư Kỳ nhìn chằm chằm vào vùng da trắng nõn trên cổ cô, tiếc nuối “chậc” một tiếng: “Sao chẳng có gì cả.”
Nhan Linh mặt đầy dấu hỏi: “Cậu đang tìm gì?”
Tư Kỳ thản nhiên đáp: “Dấu hôn chứ còn gì nữa.”
Nhan Linh: “!!!”
Không nhìn thấy gì trên cổ, Tư Kỳ lại kéo cổ áo cô xuống thấp hơn, cố gắng tìm kiếm ở chỗ khác: “Hay là ở vị trí khác?”
Nhan Linh vội vàng né sang bên, gạt tay Tư Kỳ ra, miệng lắp bắp: “Không có!”
“Không có?”
Đáp án này nằm ngoài dự đoán của Tư Kỳ. Cô chau mày, suy nghĩ rồi buột miệng hỏi: “Thế chẳng lẽ sáng nay cậu ngủ dậy muộn không phải vì hôm qua tổng giám đốc Trần quá dữ dội à?”
“Không phải, không phải!” Nhan Linh cuống quýt xua tay, nhanh chóng chỉnh lại quần áo, “Cậu đừng nói bậy.”
Tư Kỳ: “Vậy lý do cậu ngủ nướng là gì?”
Nhan Linh: “Tối qua làm việc muộn quá, mệt.”
Tư Kỳ: “…”
Biểu cảm của cô nàng như thể đang nhìn một kẻ không biết hưởng thụ cuộc sống vậy.
Cô thật sự không hiểu nổi, sao mọi chuyện lại không như cô nghĩ, chẳng lẽ cô đoán sai?
Cơ hội tốt như vậy, thế mà Trần Trạc Thanh lại không nắm bắt?
Nhan Linh thấy cô bạn đột nhiên thất thần, liền giơ tay quơ quơ trước mặt: “Cậu lại đang nghĩ linh tinh gì thế?”
“À, mình đang nghĩ—”
Tư Kỳ vừa chống cằm vừa nhìn cô.
Nhưng trước khi Nhan Linh kịp nghe hết câu, ánh mắt cô đã dừng lại ở Trần Trạc Thanh.
Anh vừa từ bếp bước ra, trên tay cầm bữa sáng.
Nhan Linh định mở miệng gọi anh, nhưng đúng lúc này, giọng Tư Kỳ vang lên, mang theo chút nghi hoặc, chút tiếc nuối: