Trần Trạc Thanh nhìn theo bóng lưng cô xuống xe, trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ không tưởng.
Nơi lồ|\|g ngực, trái tim như đang rục rịch, muốn nhảy lên.
–
“Mẹ ơi, tụi con về rồi!”
Khi Nhan Linh về đến nhà, bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen. Trong phòng khách, đèn vàng ấm áp đang sáng, Thư Vân ngồi trên sofa xem TV.
“Hôm nay con có bảo dì giúp việc xuống siêu thị dưới nhà mua ít nguyên liệu, tối nay ăn lẩu nhé?”
Nhan Linh cởi áo khoác, treo lên giá ở cửa ra vào. Trần Trạc Thanh đứng bên cạnh cũng làm theo, treo áo của mình ngay bên cạnh áo cô.
“Các con thích là được.” Thư Vân cười, giọng nói đầy trêu chọc. “Dù sao cũng không phải mẹ nấu, mẹ chỉ việc chờ ăn thôi.”
Nhan Linh vừa bước vào bếp vừa nói vọng ra: “Vậy mẹ cứ xem TV trước đi nhé.”
Trên màn hình đang chiếu một bộ phim truyền hình. Ánh mắt Thư Vân thỉnh thoảng liếc về phía nhà bếp, nhìn bóng dáng hai người bận rộn, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.
Trong nhà mở sẵn máy sưởi, trên bàn ăn, Nhan Linh đã bày đầy thịt và rau đã rửa sạch, ba người ngồi quây quần bên nhau, ở giữa là nồi lẩu nghi ngút khói.
Nhan Linh nhìn bàn ăn, cảm thấy hình như vẫn còn thiếu thứ gì đó.
“Khoan đã, còn một thứ nữa.”
Cô đứng dậy, dép lê lạch bạch vang lên trên sàn. Khi quay lại, cả hai tay đều cầm đồ.
Là một chai rượu và một hộp nước trái cây.
Thư Vân: “Sao hôm nay con lại muốn uống rượu?”
Nhan Linh cười đáp: “Tại tâm trạng con đang vui.”
“Còn mẹ, không được uống.” Cô rót nước trái cây vào ly của mẹ, sau đó cầm chai rượu lên, nghiêng đầu nhìn Trần Trạc Thanh với ánh mắt đầy mong đợi. “Anh uống không?”
Trần Trạc Thanh hơi há miệng, theo bản năng nhìn sang Thư Vân như muốn hỏi ý. Nhưng bà lại gật đầu: “Hôm nay là đêm Giao thừa, ngày tốt, các con muốn uống thì cứ uống đi.
Trần Trạc Thanh: “Vâng.”
Được Thư Vân bật đèn xanh, tối nay Nhan Linh hoàn toàn thả lỏng, rót hết ly này đến ly khác.
Có vài lần Trần Trạc Thanh định ngăn cô lại, bảo cô đừng uống nhiều như vậy.
Nhưng do dự một hồi, cuối cùng anh cũng không nói gì.
Từ lúc cô về nhà họ Nhan, anh cứ nghĩ cô sẽ có tâm trạng không tốt vì chuyện của ba cô.
Nhưng vừa nãy cô lại nói tâm trạng vui.
Trên bàn, thức ăn lần lượt được gắp vào nồi rồi đưa lên miệng, dần dần vơi đi.
Đến cuối cùng, Nhan Linh đã uống đến mức hơi say, đầu óc bắt đầu quay cuồng, mơ màng không rõ.
Cô ngả người ra sau, cứ thế nằm dài trên sofa, khuôn mặt còn mang theo nụ cười ngốc nghếch.
Trần Trạc Thanh uống không nhiều lắm nên vẫn tỉnh táo. Anh bắt đầu thu dọn bàn ăn.
Trong phòng bếp, thỉnh thoảng anh quay đầu nhìn cô một chút, xác nhận cô không sao rồi lại tiếp tục rửa bát.
Sau khi úp bát sạch vào tủ khử trùng, anh quay người đi nấu trà giải rượu.
Thư Vân nhìn con rể cứ bận rộn hết việc này đến việc khác, rồi lại nhìn cô con gái say khướt của mình, bất giác mỉm cười bất lực.
Con rể này của bà dường như không có tính nóng nảy, lúc nào cũng âm thầm thu dọn hậu quả.
Gặp được một người như Trần Trạc Thanh, có lẽ là phúc phận của Nhan Linh.
Vì anh có thể yêu một người là yêu trọn vẹn tất cả về cô ấy, bao dung tất cả của cô.
“Mẹ đi nghỉ sớm đi, cứ để con chăm sóc cô ấy.”
Trần Trạc Thanh bê chén trà giải rượu ra, thấy Thư Vân đang ngáp liền nói.
Thư Vân cười gật đầu: “Được, làm phiền con rồi.”
Anh đặt chén trà lên bàn trà để nguội, sau đó thoải mái ngồi bệt xuống đất, dựa vào ghế sofa.
Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt Nhan Linh.
Cô sau khi say rất ngoan, không làm loạn cũng không quậy phá, chỉ yên lặng nằm đó.
Ngũ quan thanh tú dịu dàng, làn da trắng nõn hơi ửng đỏ, ngay cả chóp mũi cũng thế.
Chỉ là hàng lông mày hơi nhíu lại, trông có vẻ không thoải mái lắm.
Anh đưa tay giúp cô vuốt mày, nhưng ngay lúc đó cô dường như cảm nhận được gì đó, hơi cựa quậy, chậm rãi mở mắt.
“Trần Trạc Thanh?”
Anh bất ngờ vì cô có thể nhận ra mình ngay lập tức. “Là anh.”
“Là anh thì tốt rồi.”
Anh bật cười khẽ, trong đôi mắt đầy vẻ bất đắc dĩ mà cưng chiều.
Rõ ràng biết cô đã say, chẳng biết bản thân đang nói gì, nhưng chỉ một câu đó của cô cũng đủ khiến anh rung động.
Cô chớp mắt, giọng nói mềm mại như làm nũng: “Khó chịu quá.”
“Khó chịu ở đâu?” Anh hỏi.
“Ở đây.” Cô đưa tay chỉ vào đầu mình. “Đau.”
Ngay giây tiếp theo, cô nắm lấy tay anh. “Anh giúp em xoa đi.”
Anh hơi sững người, tay đặt trên đầu cô vài giây mới kịp phản ứng lại.
Giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên, dịu dàng mà kiên nhẫn: “Lần sau đừng uống nhiều thế này nữa.”
“Ừm.” Cô lí nhí đáp.
Dưới bàn tay dịu dàng của anh, Nhan Linh dần chìm vào giấc ngủ.
Trần Trạc Thanh khẽ lay cô, muốn gọi cô dậy uống trà giải rượu, nếu không sáng mai tỉnh dậy sẽ đau đầu hơn.
Anh đỡ cô ngồi dậy, đưa chén trà đến gần môi cô. Nhưng vừa ngửi thấy mùi, cô lập tức quay đầu đi, ra vẻ không muốn uống.
Anh thử dỗ dành cô uống nhưng cô vẫn không chịu mở miệng, vì thế hai người bắt đầu một màn đối thoại.
“Đây là gì?”
“Rượu.”
“Thật không, sao lại có vị này?”
“Không giống loại em vừa uống, thử đi rồi biết.”
“Thật không?”
“Thật mà, anh không lừa em.”
Người đàn ông miệng nói “không lừa em” nhưng từ câu đầu tiên đã chẳng có lấy một lời thật.
Nhan Linh uống một ngụm, dù cảm thấy vị đắng nhưng vẫn tin tưởng Trần Trạc Thanh, ngoan ngoãn uống hết.
Uống xong, cô còn nghiêm túc đưa ra nhận xét: “Rượu này không ngon.”
Trần Trạc Thanh nhịn cười, nhẹ giọng dỗ dành: “Ừ, lần sau không uống loại này nữa.”
Anh đứng dậy mang bát vào bếp, khi quay lại, liền thấy Nhan Linh đang bò trên sofa, cố gắng vươn tay ra để kéo dây đèn đứng. Có lẽ cô muốn bật đèn lên.
Người say không tỉnh táo hoàn toàn, động tác của cô có phần vụng về nhưng lại rất ngoan cố, kéo dây hết lần này đến lần khác.
Dù cố thế nào, đèn vẫn không sáng.
Cô phồng má, cau mày, gương mặt đầy vẻ khó hiểu.
“Có lẽ bóng đèn cháy rồi.”
Trần Trạc Thanh bước đến, nhìn lướt qua liền phát hiện vấn đề.
Anh ngồi xổm xuống, lục lọi trong tủ dưới bàn trà để tìm bóng đèn thay thế. Nếu không có, anh sẽ về nhà lấy một cái.
Đột nhiên, một đôi tay mềm mại vòng ra từ phía sau, một hơi ấm áp áp lên lưng anh.
Nhan Linh ôm trọn lưng anh, cằm tựa lên vai, hơi thở phả vào cổ anh, mang theo chút hương rượu: “Anh đang tìm gì thế?”
Chữ “thế” cuối cùng bị cô kéo dài, giọng điệu như một đứa trẻ làm nũng.
Trần Trạc Thanh hơi nghiêng đầu, yết hầu vô thức chuyển động.
Anh không nói gì, còn cô vẫn bám sau lưng, không chịu ngồi yên, cứ nhúc nhích mãi.
Theo phản xạ, anh đưa tay ra đỡ cô, lòng bàn tay vừa chạm vào eo cô liền cảm nhận được sự mềm mại và mảnh mai.
Anh nhắm mắt, không biết phải làm gì với cô nữa, đành thấp giọng cảnh cáo: “A Linh, đừng lộn xộn.”
Nhan Linh: “Anh vừa gọi em là gì?”
Mọi người đều gọi cô là “Nhan Linh” hoặc “Linh Linh”.
Chỉ có anh gọi cô là “A Linh”.
Chỉ có mình anh gọi cô như vậy.
Trần Trạc Thanh không phân biệt nổi rốt cuộc cô đã say hay vẫn còn tỉnh.
Có lẽ vì đợi mãi không thấy anh trả lời, người đang bám trên lưng cũng ngoan ngoãn không quậy nữa.
Anh tìm thấy một bóng đèn thay thế, trước tiên đỡ cô ngồi lại sofa, sau đó chỉ mất vài giây để thay bóng mới, động tác gọn gàng lưu loát.
Thấy cô cứ chăm chú nhìn mình, anh liền kéo tay cô, đặt lên dây đèn, nhẹ nhàng giật xuống một cái—
Ánh sáng ấm áp lập tức lan tỏa, khiến không gian xung quanh trở nên sáng hơn.
Đôi mắt Nhan Linh bỗng chốc lấp lánh.
“Trần Trạc Thanh, anh giỏi thật đấy.”
“Sao cái gì anh cũng biết làm vậy?”
Chỉ là thay bóng đèn thôi mà, thế mà cũng khiến cô khen ngợi như vậy.
“Nhưng mà thỉnh thoảng anh cũng ngốc lắm.”
Trần Trạc Thanh: “???”
Anh còn đang vui vì được khen, nhưng ngay câu tiếp theo liền khiến anh nghẹn lời.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên có người nói anh ngốc.
“Anh ngốc chỗ nào?”
“Cũng không hẳn là ngốc…” Cô lại sửa lời, im lặng một lúc như đang suy nghĩ. “Chỉ là em thấy…”
Trần Trạc Thanh: “Ừm?”
“Phản ứng của anh hơi chậm.”
Trần Trạc Thanh: “Cái gì cơ?”
Nhan Linh ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt chằm chằm không rời.
Đường nét gương mặt anh sắc sảo, nhưng dưới ánh đèn vàng ấm áp, lại phảng phất vẻ dịu dàng hiếm có.
Ánh mắt anh sâu thẳm, bình tĩnh dừng trên gương mặt cô.
Tầm mắt cô bất giác trượt xuống—
Dừng lại trên bờ môi đẹp đẽ của anh.
Nhan Linh nghiêng người lại gần, ánh mắt ngây ngô, nhưng bàn tay lại táo bạo đặt lên vai anh, thân thể mềm mại nhẹ nhàng rúc vào lòng anh.
Trần Trạc Thanh sợ cô ngã, lòng bàn tay đỡ lấy eo cô, nhưng không hề ngăn cản hành động của cô.
Đây là lần thứ hai trong tối nay cô chủ động ôm anh.
Cô tự nguyện.
Khuôn mặt cô gần sát anh đến mức có thể nhìn rõ hàng lông mi đẹp đẽ của anh, theo từng cái chớp mắt đầy căng thẳng mà khẽ run lên.
Cô cứ nhìn anh chằm chằm, đôi mắt đen của anh sâu thẳm như màn đêm, tựa hồ chẳng thể thấy đáy.
Nhan Linh lặp lại một lần nữa: “Anh đúng là phản ứng chậm mà.”
Trần Trạc Thanh: “Anh chậm chỗ nào…”
Giọng cô mang theo chút bực bội: “Không thì sao đến giờ anh vẫn chưa nhận ra—”
Tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồ|\|g ngực khi nghe câu tiếp theo của cô.