Nhan Linh nói câu này với giọng nhỏ, lại đúng lúc bị tiếng y tá vang lên che lấp: “Cô Tư, đến giờ thay băng rồi.”
Nhan Linh đứng dậy nhường chỗ, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Trần Trạc Thanh đứng phía sau.
Ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm, cảm xúc trong mắt không rõ ràng.
Trên tay còn cầm một giỏ trái cây, có lẽ là mang đến cho Tư Kỳ.
Nhan Linh nhớ lại mấy ngày trước, Trần Trạc Thanh từng hỏi cô Tư Kỳ đang nằm ở bệnh viện nào, nói rằng nếu có thời gian sẽ đến thăm.
Lúc đó cô chỉ nghĩ anh nói vậy thôi, cũng không để tâm lắm.
Cô biết gần đây tập đoàn Thịnh thị rất bận, ngay cả Thịnh Tây Vũ cũng suốt ngày ở văn phòng xử lý công việc, vậy nên cô không nghĩ Trần Trạc Thanh có thể thu xếp thời gian đến đây.
Nói đi cũng phải nói lại, kể từ khi chuyện của Tôn Khải kết thúc, hai người họ cũng đã mấy ngày không gặp nhau.
Nhan Linh sau khi tan làm đều đến bệnh viện chăm sóc Tư Kỳ, rồi về nhà nghỉ ngơi, ngày qua ngày chỉ có ba địa điểm này.
Dạo này cô cũng rất ít khi gặp Trần Trạc Thanh ở công ty.
Nhan Linh chợt nhận ra, có những người dù làm cùng một chỗ nhưng cơ hội chạm mặt cũng không nhiều.
Thế nhưng trước đây, cô lại thường xuyên nhìn thấy anh.
Trần Trạc Thanh thu hồi ánh mắt, đặt giỏ trái cây sang một bên rồi chào hỏi Tư Kỳ.
“Cảm ơn Tổng Giám đốc Trần đã bớt chút thời gian đến thăm tôi.” Tư Kỳ nói đầy ẩn ý, rồi quay sang nhìn Nhan Linh, nháy mắt trêu chọc: “Xem ra mình đúng là được hưởng phúc của cậu rồi.”
Tư Kỳ là người tinh ý, chỉ cần nghĩ một chút là hiểu đây chính là kiểu “yêu ai yêu cả đường đi lối về”.
Trần Trạc Thanh trò chuyện cùng Tư Kỳ vài câu, sau đó nhận được cuộc gọi từ trợ lý, nói rằng còn có việc phải xử lý, nên anh rời đi trước.
Tư Kỳ nhìn theo bóng lưng anh, rồi hỏi Nhan Linh: “Chồng cậu sắp đi rồi kìa, không tiễn một chút sao?”
Nhan Linh: “Không cần đâu.”
Tư Kỳ đỡ trán, vẻ mặt đầy bất lực, cảm thấy bạn mình quá mức chậm hiểu.
Muốn tạo cơ hội cho hai người này ở bên nhau sao mà khó thế không biết.
Tư Kỳ đổi giọng: “Vậy cậu ra hỏi anh ấy xem đêm Giao thừa có muốn đi cắm trại cùng chúng ta không.”
Mấy ngày trước, Tư Kỳ than thở rằng ở bệnh viện quá lâu, sắp chán đến phát điên rồi.
Cô nghĩ đến việc sắp xuất viện, mà không bao lâu sau là Giao thừa, liền đề xuất đi cắm trại cho thư giãn.
Cô đã nhắc mãi chuyện này, mãi đến hôm qua mới thuyết phục được Nhan Linh.
Nhan Linh: “Không phải chỉ có mình với cậu thôi sao?”
Tư Kỳ viện cớ: “Hai cô gái chúng ta dựng lều thế nào được, mấy việc nặng nhọc đó phải tìm đàn ông chứ.”
Thấy Nhan Linh vẫn đứng yên không nhúc nhích, Tư Kỳ liền đẩy cô một cái: “Mau đuổi theo anh ấy mà hỏi đi.”
Nhan Linh thở dài bất lực: “Được rồi, được rồi.”
Nhưng lúc cô đuổi theo ra ngoài, bóng dáng Trần Trạc Thanh đã đi xa.
Cô đứng trong hành lang, những gương mặt xa lạ lướt qua bên cạnh, duy chỉ không thấy được khuôn mặt quen thuộc của anh.
Cô nghĩ, lát nữa gọi điện thoại cũng được, không nhất thiết phải hỏi trực tiếp.
Vừa định quay lại, mới đi được mấy bước bỗng dừng chân.
Không rõ là vì điều gì, một cảm giác mạnh mẽ thôi thúc cô hành động.
Cô chạy nhanh về phía cổng bệnh viện.
Chiếc xe của Trần Trạc Thanh dừng bên đường, anh vừa mở cửa xe, phía sau chợt có tiếng gọi.
“Trần Trạc Thanh.”
Anh lập tức quay đầu lại.
Gió lạnh nhẹ lướt qua, lá vàng trên cây bay lả tả giữa trời. Trong khung cảnh đó, bóng dáng cô dần hiện ra.
Ánh nắng mùa đông chiếu xuống người cô, mái tóc dài tung bay, để lộ gương mặt trắng trẻo xinh đẹp, từng đường nét thanh tú.
Nhan Linh chạy đến, hơi thở có chút gấp gáp.
Còn chưa kịp mở lời, cơ thể đã phản ứng trước, vô thức nắm lấy ống tay áo anh, như sợ anh sẽ đi mất.
Nhưng Trần Trạc Thanh lại nhìn thấy bàn tay lộ ra ngoài của cô, da thịt bị gió lạnh làm ửng đỏ.
Không chút suy nghĩ, anh liền nắm lấy tay cô, bàn tay rộng lớn bao trọn, truyền hơi ấm cho cô.
Nhan Linh cảm nhận được một luồng nhiệt từ lòng bàn tay truyền đến, lan tỏa dần dần.
Trái tim cũng trở nên ấm áp hơn.
Trần Trạc Thanh không nói gì, chỉ yên lặng giúp cô sưởi ấm, cúi đầu, không nhìn cô.
Nhan Linh lên tiếng trước: “Trần Trạc Thanh.”
Trần Trạc Thanh: “Ừ.”
Nhan Linh: “Cảm ơn anh đã đến thăm Tư Kỳ.”
Nói xong, cô liền hối hận, vốn không định nói câu này, nhưng lại buột miệng mất rồi.
Trần Trạc Thanh: “Không có gì.”
Đến khi cảm thấy đôi tay cô đã ấm, Trần Trạc Thanh mới buông ra, giọng nói bình thản: “Bên ngoài lạnh, em mau vào đi.”
Thấy anh sắp đi, Nhan Linh không muốn kéo dài thời gian của anh nữa, liền đi thẳng vào vấn đề: “Tuần sau anh có rảnh không?”
Câu hỏi này mang hàm ý rất rõ, Trần Trạc Thanh nghe hiểu ngay, khẽ gật đầu.
“Chính là đêm Giao thừa.” Giọng cô hơi mang chút thăm dò, “Có muốn…”
Trần Trạc Thanh: “Được.”
Anh trả lời quá nhanh, Nhan Linh bật cười: “Em còn chưa nói xong mà.”
Trần Trạc Thanh thấy cô cười, gương mặt lạnh lùng của anh cũng hiếm khi có chút ý cười.
Anh vốn đã rất đẹp trai, khi cười lại càng ấm áp đến lạ, ánh mắt nhìn cô cũng đầy dịu dàng.
“Em nói gì cũng được.”
Nhan Linh hơi sững lại một chút, rồi tiếp tục: “Tư Kỳ nói muốn đi cắm trại, không biết anh có hứng thú không.”
Trần Trạc Thanh vẫn chỉ đáp một chữ: “Được.”
“Vậy quyết định vậy nhé.” Nhan Linh nghe thấy điện thoại anh đổ chuông, cô biết anh còn có việc, nên không làm phiền nữa.
Cô xoay người rời đi, nhưng đi được vài bước, lại cảm giác như có ánh mắt dõi theo.
Cô quay đầu lại.
Người đàn ông vẫn đứng yên, dáng người cao lớn, như một cây tùng trong đêm đông, tĩnh lặng trầm mặc.
*
Đêm Giao Thừa đã đến như dự kiến.
Vừa xuất viện, Tư Kỳ đã bắt tay vào chuẩn bị cho chuyến cắm trại. Một ngày trước khi khởi hành, Nhan Linh gọi điện hỏi cô có phiền nếu thêm một người đi cùng không.
Tư Kỳ: “Ai vậy?”
Nhan Linh: “Thịnh Tây Vũ. Trần Trạc Thanh nói anh ta có kinh nghiệm cắm trại, lại còn rất giỏi làm việc tay chân.”
Tư Kỳ: “Được thôi, coi như có thêm một chân lao động.”
Nhưng Tư Kỳ quên mất một điều là có Thịnh Tây Vũ thì sẽ có một người khác xuất hiện.
Thế nên khi đến khu cắm trại nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Thịnh Đông Đình, cô quay sang hỏi Nhan Linh: “Sao anh ta cũng có mặt ở đây?”
Nhan Linh cũng không rõ lý do, liền đưa mắt nhìn Trần Trạc Thanh.
Trần Trạc Thanh chỉ tay sang Thịnh Tây Vũ, ý bảo anh ta tự giải thích.
Thịnh Tây Vũ vốn định để chính chủ lên tiếng, nhưng trước ánh nhìn áp lực của anh trai, đành chủ động nhận lỗi: “Là tôi! Tôi gọi anh trai tôi đến!”
“Anh tôi cũng có kinh nghiệm cắm trại, còn giỏi dựng lều, nhóm lửa, nấu ăn, giặt giũ, thậm chí còn biết làm ấm giường – ưm!”
Lời nói quá trơn tru khiến Thịnh Tây Vũ bị chính anh trai mình bịt miệng, ép phải im lặng.
Nhan Linh kéo Tư Kỳ sang một bên, hạ giọng hỏi cô ấy thật sự không muốn gặp Thịnh Đông Đình hay sao.
Tư Kỳ bực bội: “Đúng vậy!”
Nhan Linh: “Vậy mình nói Trần Trạc Thanh đuổi anh ta đi nhé?”
Tư Kỳ: “…”
Cốt truyện thay đổi quá nhanh khiến Tư Kỳ nhất thời sững sờ.
Thấy biểu cảm của cô, Nhan Linh biết ngay cô chỉ mạnh miệng mà thôi. Cô liếc nhìn ba người đàn ông đang dựng lều cách đó không xa, rồi tìm lý do cho Tư Kỳ: “Thực ra thêm một người cũng chẳng sao, cứ coi như có thêm một chân lao động đi?”
Tư Kỳ liếc qua, giả vờ lưỡng lự một lúc rồi miễn cưỡng gật đầu: “Vậy… cũng được.”
Màn đêm dần buông xuống.
Ngoài lều đã dựng lên một bếp nướng, khói trắng tỏa ra theo làn gió, mùi hương thịt nướng cùng hương vị đậm đà của gia vị lan tỏa khắp nơi.
Nhan Linh ban đầu ngồi nghỉ trong lều, nhưng khi ngửi thấy mùi thơm, cô cảm thấy hơi đói. Cô vừa định đứng lên tự nướng một chút gì đó thì trước mặt đã xuất hiện một đĩa mực nướng thơm phức.
Ngước lên, cô chạm phải ánh mắt của Trần Trạc Thanh, “Cho em à?”
Lúc nói câu này, đôi mắt cô lấp lánh như chú nai nhỏ trong rừng, trong trẻo mà linh động, trông vô cùng đáng yêu.