Một hôm, ta vô tình nghe thấy Tiểu Thúy đang huấn luyện đám người mới:
“Làm hạ nhân, điều quan trọng nhất là trung thành! Thứ hai là tay chân phải nhanh nhẹn. Tuyệt đối cấm nói xấu sau lưng. Nếu không thì…”
Một tiểu nha đầu tò mò hỏi:
“Nếu không thì sao ạ?”
Tiểu Thúy nghiêm mặt:
“Nếu không, phu nhân sẽ đem các ngươi cho cọp ăn đấy!”
Đám nha đầu còn thơ ngây nghe vậy liền hoảng hốt, chạy tán loạn cả lên.
Tiểu Thúy lúc này mới bật cười, nói là đùa thôi.
“Phu nhân của chúng ta rất tốt! Nhất định là phu nhân tốt nhất trong cả kinh thành!”
Ta cũng bật cười.
Tiểu Thúy lại mang lời ta từng nói đùa đi dọa người ta rồi.
Chỉ là, ta không hề nói đùa.
Năm đó, những kẻ phản bội như Xuân Cầm, không một ai có kết cục tốt đẹp.
Nhưng mấy chuyện nhỏ này, cũng chẳng cần nói cho Tiểu Thúy – con nha đầu ngốc nghếch ấy – biết làm gì.
Lại một xuân nữa đến, ta bế con gái, cùng Phó Húc và Phó Thiên cả nhà bốn người lên chùa Linh Sơn cầu phúc.
Khi đến gốc hoè treo đầy dải lụa đỏ ước nguyện, Phó Húc đột nhiên quay lại nhìn ta:
“Minh Châu, nàng còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Ta còn chưa kịp trả lời, Phó Thiên đã nhanh miệng:
“Con nhớ chứ! Lúc đó cha vừa thấy nương liền ngây ra, lúc ấy con trong lòng còn coi thường cha lắm! Nghĩ bụng cha nổi tiếng quân doanh không gần nữ sắc, thế mà…”
Phó Húc gõ nhẹ lên trán con trai một cái:
“Cha đâu phải vì dung mạo nàng ấy…
Mấy tháng trước khi thành thân, cha từng đến chùa Linh Sơn cầu phúc cho bệ hạ.
Lúc đi ngang qua cây hoè này, bỗng có một dải lụa đỏ rơi xuống. Cha nhặt lên xem, phát hiện bên trên vẽ một bức chân dung thiếu nữ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa nói, ánh mắt chàng có phần ngượng ngùng liếc nhìn ta.
Ta kinh ngạc:
“Trên dải lụa ấy, có phải còn viết một câu: ‘Chỉ mong lòng chàng cũng như lòng thiếp, chớ phụ tấm chân tình tương tư’?”
Phó Húc vội vàng gật đầu:
“Đúng rồi! Chẳng lẽ… thật sự là nàng treo sao?
Hôm đó khi nhìn thấy nàng, ta chỉ cảm thấy hơi quen mắt, cứ ngỡ là trùng hợp!”
Ta đỏ mặt đáp:
“Là ta đó…
Trước khi thành thân, ta từng đến đây cầu duyên, mong rằng tương lai có thể tâm đầu ý hợp với phu quân…”
“Vậy tâm nguyện của nàng đã thành sự thật rồi.” Phó Húc cười, “Sau khi nhặt được dải lụa đó, ta lại treo nó lên cây. Có khi bây giờ vẫn còn đấy…”