Về phòng, lúc Tiểu Thúy giúp ta chải tóc, nhỏ giọng nói:
“Phu nhân, vẫn là người thông minh, sai nô tỳ đi tìm người khơi chuyện với mấy nữ nhân của Lục Kính Ngôn… giờ trong Lục phủ loạn thành một nồi cháo rồi.”
Ta mỉm cười, đâu có gì thông minh đâu, chẳng qua đều là những bài học đau đớn ở kiếp trước mà thôi.
Lục Kính Ngôn vốn là kẻ đa tình, phong lưu thành tính.
Đời trước, hắn lấy danh “không cưới được người trong lòng” làm cớ, thiếp thất cứ thế nối tiếp nhau vào phủ.
Tỷ tỷ ta lại cả tin, cứ tin là hắn còn nhớ nhung tình cũ mà tha thứ hết lần này đến lần khác, còn âm thầm vụng trộm với hắn.
Không cưới được người thương thì cưới thêm mười, trăm nữ nhân khác để bù đắp?
Phải là kẻ ngốc thế nào mới tin chuyện hoang đường ấy.
Tiểu Thúy lại hạ giọng nói:
“Phu nhân, lời này nô tỳ chỉ dám nói riêng với người, tướng quân ngày xưa ở trong quân cũng không phải thanh cao gì…
Người mới vào phủ, dĩ nhiên còn mới lạ, nhưng sớm muộn gì cũng đến lúc hắn muốn nạp thiếp, lập di nương, người phải chuẩn bị trước mới được.”
Ta cười nhàn nhạt:
“Nạp thiếp, lập di nương, thậm chí chàng muốn đến thanh lâu, ta cũng chẳng quan tâm.
Chỉ cần quyền quản gia còn trong tay ta là đủ rồi.
Tiểu Thúy, nhớ kỹ lời ta: tình cảm của nam nhân không đáng để gửi gắm cả đời.
Tiền bạc và quyền lực, mới là chỗ dựa vững chắc của nữ nhân.”