Như thể một kẻ sắp ngạt thở cuối cùng cũng được hít lại không khí trong lành, anh thở dốc liên tục, đến mức tôi còn có thể nghe thấy tiếng tim anh đập thình thịch.
Tôi nhẹ nhàng nhắc:
“Nói đi.”
Tần Duẫn Nam đứng thẳng, lưng dựa sát vào tường:
“...Sao em biết?”
Tôi không muốn “bán đứng” Chu Túc nên chỉ đáp:
“Cảm nhận được.”
Anh lại càng hoảng:
“Vậy em nghĩ sao?”
“Hử?”
“Về chuyện anh thích em... em nghĩ thế nào?”
Tôi giả vờ thản nhiên:
“Cũng chẳng sao cả. Dù gì mình cũng kết hôn rồi.
Có một người chồng yêu mình thì chẳng phải càng tốt sao?”
Tần Duẫn Nam khẽ gật đầu.
Tôi lại tiến sát thêm một bước:
“Đã thích thì sao không nói?”
Anh bắt chước tôi, cũng dùng giọng thản nhiên đáp lại:
“Nói làm gì? Dù gì cũng kết hôn rồi. Thổ lộ nữa để làm gì?”
“…”
Tôi không nhịn được lật tẩy:
“Em nói là trước khi cưới cơ.”
Tần Duẫn Nam thoáng ngẩn người:
“Sao em biết anh thích em từ trước khi kết hôn?”
Chưa đầy một giây sau, ánh mắt anh như sáng lên vì đã hiểu ra:
“Là Chu Túc nói đúng không?”
Anh lộ rõ vẻ hối hận:
“Anh biết ngay là không thể để em thân với cậu ta quá. Từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ giữ được mồm miệng…”
Thấy anh sắp nổi cơn, tôi vội đưa tay ấn nhẹ vào vai anh:
“Trước hết, nói chuyện của bọn mình đã.”
Tần Duẫn Nam hít sâu một hơi, cuối cùng cũng chịu thừa nhận:
“Đúng là anh thích em từ lâu rồi.”
“Hử?”
“Khi em còn học đại học, anh đã từng gặp em một lần.”
Anh nói:
“Hồi đó anh theo Chu Túc đến xem hội diễn Tết ở trường em. Em ngồi ngay trước mặt anh.”
“Và ngay lúc ấy… anh đã phải lòng em.”
“Rồi sao nữa?”
“Không có rồi gì cả.” Anh cười khẽ.
“Lúc ấy anh phần lớn thời gian sống ở nước ngoài, cả thời điểm và điều kiện đều không phù hợp.
Anh nào dám tiếp cận.”
“Chắc Chu Túc thấy anh thảm quá nên thỉnh thoảng gửi vài tin tức về em cho anh.”
Anh nhìn tôi, giọng chân thành:
“Em thật sự rất giỏi.”
“Thế nên anh về nước là để cầu hôn em?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Cũng không phải vội đến thế.” Anh cười.
“Ban đầu anh chỉ muốn tiếp cận từ từ nhưng sau đó, vô tình nghe thấy em nói là không thích anh.”
“Làm gì có!” Tôi giật mình.
Trong ấn tượng của tôi lúc đó, Tần Duẫn Nam là kiểu người chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
“Nguyên văn thế này nhé.”
Anh chậm rãi nhắc lại:
“Tổng giám đốc Tần tuy đẹp trai nhưng lạnh lùng quá. Làm người yêu thì… chịu không nổi đâu.
Như tượng băng ấy, tôi không chịu nổi...”
“…”
Tôi lập tức nhớ ra đó là câu tôi từng lỡ lời với Giang Nhạc.
Tôi hơi áy náy nhìn anh.
Anh khẽ cười:
“Lúc đó anh nghĩ, thôi vậy. Không làm phiền em nữa. Cho đến lần gặp lại em ở quán cà phê hôm xem mắt.”
Tôi nhớ lại buổi xem mắt ngớ ngẩn ấy.
Tần Duẫn Nam khẽ nói:
“Lúc ấy anh chỉ nghĩ anh có thể làm tốt hơn người kia.”
“Cho dù em không thích anh, anh vẫn có thể là người chồng tốt hơn hắn ta.”
Tôi nhìn gương mặt đỏ hồng của anh, cả đôi môi cũng khẽ run. Trong lòng bỗng nhói lên một nhịp.
Tôi nhìn thẳng vào anh:
“Nếu em mãi không nhận ra thì sao?”
“Thì cứ không nhận ra thôi.”
Anh thở dài:
“Em là vợ anh rồi. Như thế với anh đã là đủ.”
Tôi nheo mắt nhìn anh đầy nghi ngờ.
Cuối cùng anh thở dài, đầu hàng:
“Được rồi, thật ra anh không thấy đủ chút nào.”
“Anh bắt đầu không chịu nổi ánh mắt của mấy gã khác nhìn em. Cũng không thích cái cách em cứ lảng tránh anh như tránh dịch.”
“Anh muốn cả công ty biết chúng ta là một đôi. Muốn tất cả mọi người đều hiểu rằng em quan tâm đến anh.”
Tôi lẩm bẩm:
“Cho nên ở bên ngoài, anh mới tỏ ra như vậy.”
“Đúng.”
Anh thẳng thắn thừa nhận:
“Anh không ngờ mình lại như thế này.
Em không quan tâm anh, vậy mà anh lại cư xử như người hoang tưởng, luôn muốn được mọi người nhìn mình bằng ánh mắt hâm mộ.”
Anh cúi đầu, giọng nhỏ lại:
“Ngay cả đối tác làm ăn cũng biết. Có người từng nói ‘vợ cậu yêu cậu thật đấy’, câu đó còn khiến cuộc đàm phán càng thuận lợi.”
“…”
Tôi khẽ gọi anh:
“Tần Duẫn Nam.”
Anh như sực tỉnh, cười gượng:
“Xin lỗi, dọa em rồi phải không?”
Tôi lắc đầu.
Chỉ là… tôi cảm thấy anh lúc này khác xa với người đàn ông lạnh lùng và cao ngạo mọi người vẫn thấy.
Cao lớn, mà cũng mong manh đến lạ.
Tôi chưa kịp nghĩ gì nhiều thì anh đã tiến tới, vòng tay ôm chặt tôi vào lòng.
Vòng tay anh rất ấm. Rất chặt.
Tôi không thấy được nét mặt anh lúc đó, nhưng tôi nghe rõ giọng anh thì thầm ngay bên tai mình—thấp đến mức khiến tim tôi thắt lại:
“Thư Hòa, thích anh đi… được không?”
Anh vùi đầu bên cổ tôi, khẽ lặp lại như lời cầu nguyện:
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^