Ai Nói Anh Ấy Sợ Vợ ???

Chương 6



6.

Tần Duẫn Nam đã nói “thôi” là thôi thật.

Anh không nhắc lại chuyện "bạn cùng phòng", cũng chẳng đòi hỏi gì về "cuộc sống vợ chồng" nữa.

Chỉ lặng lẽ mặc lại đồ rồi rời khỏi phòng tôi.



Tối hôm đó, chúng tôi vẫn ngủ riêng.

Theo lý mà nói thì đáng ra tôi nên thấy nhẹ nhõm.

Nhưng chẳng hiểu sao, có lẽ vì những lời anh nói còn dang dở, nên trong lòng tôi cứ lảng vảng chút hụt hẫng.

Chăn đệm còn vương hơi anh, tôi lại không kiềm được mà nghĩ tới anh.



Cuộc hôn nhân giữa tôi và anh, thật ra là kiểu "hợp tác ăn ý".

Lúc đó, tôi mệt mỏi vì bị gia đình thúc ép chuyện kết hôn, bị buộc phải đi gặp mặt một người xem mắt tại quán cà phê.

Người đàn ông ấy khá lịch thiệp, nói chuyện cũng lưu loát.

Anh ta thao thao bất tuyệt kể về quy mô công ty mình, tầm nhìn tương lai, thỉnh thoảng lại giơ cổ tay lên khoe đồng hồ, tỏ ra hào hứng:

“Patek Philippe Nautilus, thấy đẹp không?”



Tôi cố nặn ra một nụ cười.

Cố gắng lắm mới nhẫn nại hoàn thành buổi xem mắt.

Anh ta vừa rời đi, tôi vẫn ngồi lại nguyên chỗ, lần đầu tiên thấy mình thật sự... kiệt quệ.

Người mà gia đình hết lời khen ngợi đây sao? Tôi phải sống cả đời với kiểu người như vậy à?

Còn chưa nghĩ ra câu trả lời, thì một người khác đã ngồi vào chỗ đối diện.



Là Tần Duẫn Nam. Anh mở miệng nói thẳng:

“Kết hôn với tôi nhé?”



Tôi ngơ ngác nhìn anh.



Anh nghiêm túc tiếp lời:

“Patek Philippe tôi có nhiều, đẹp hơn, đắt hơn, nếu em thích đều có thể cho em.”



Không hiểu sao tôi lại bật cười.

Mọi chuyện sau đó cứ thế mà thành.

Anh không muốn bị ép cưới, tôi không muốn bị ép gả, thế nên hai người đi đăng ký kết hôn.



Cuộc sống sau hôn nhân tốt hơn tôi nghĩ.

Tần Duẫn Nam là mẫu người rất phù hợp để làm chồng, ngoại trừ việc anh là sếp của tôi.

Tôi không muốn để đồng nghiệp biết quan hệ giữa mình và anh.

Có lẽ như anh nói, giữa tôi và anh giống như bạn cùng phòng, nên tôi chưa từng có cảm giác mình thật sự là “vợ”.



Tôi trằn trọc cả đêm, mãi mới chợp mắt.

Sáng hôm sau thức dậy, đầu óc vẫn còn mơ hồ.

Tôi làm mọi việc như cái máy: thay đồ, rửa mặt, buộc tóc.

Đến khi ra tới cửa, nhìn thấy hai chiếc thẻ nhân viên và móc chìa khóa được đặt riêng rẽ, tôi bỗng tỉnh táo hoàn toàn.



Của tôi, của anh—chia đôi rõ ràng.

Như có cả một dải ngân hà ngăn cách ở giữa.

Tất cả đều là do tôi yêu cầu.



Tôi quay đầu nhìn về phía phòng ngủ của anh, cửa vẫn đóng kín.

Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác rất khó diễn tả.

Nhưng rõ ràng, chính tôi là người chủ động muốn như thế.

Tôi thở dài, cầm đồ rồi rời khỏi nhà.



Cảm giác lẫn lộn ấy kéo dài đến tận bữa trưa.

Tôi và Giang Nhạc đang ăn ở căn tin thì có hai chai sữa chua đột ngột được đặt lên bàn.

Là Cừu Vũ, với nụ cười tươi rói:

“Hai loại này ngon lắm, mọi người thử đi.”



Giang Nhạc liếc tôi một cái, rồi nhiệt tình mời anh ta ngồi xuống.

Trùng hợp làm sao.

Ngay lúc Cừu Vũ vừa ngồi cạnh tôi, tôi liền thấy Tần Duẫn Nam bước vào từ cửa lớn.

Ánh mắt anh lướt qua tôi, chỉ dừng lại đúng một giây rồi rời đi như chưa từng dừng lại.

Tôi bỗng nhớ lại câu anh từng nói:

“Anh không muốn khi người khác theo đuổi em, đến quyền mở miệng cũng không có.”



Tôi gần như bật thốt lên:

“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi có người yêu rồi.”



Giang Nhạc tròn mắt:

“Gì cơ? Cậu có người yêu khi nào mà tôi không biết?”



Tôi khẽ cười:

“Tí nữa kể cho cậu nghe.”



Sau khi khéo léo từ chối Cừu Vũ và dỗ dành Giang Nhạc xong, tôi ôm điện thoại nhìn chằm chằm vào khung chat với Tần Duẫn Nam.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Có nên nói với anh một tiếng không?

Nhưng hôm nay Tần Duẫn Nam thật kỳ lạ.

Bình thường anh sẽ gửi vài tin linh tinh, kiểu “trưa ăn gì”, “tối có tăng ca không”... nhưng hôm nay hoàn toàn không có.

Không lời hỏi han. Không một tin nhắn.



Tôi lấy hết can đảm, gõ một dòng:

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

【Em từ chối anh ấy rồi.】



Anh trả lời ngay—nhưng lạnh tanh:

【Ừ.】



Tôi còn đang phân vân có nên nói gì nữa không thì điện thoại bất ngờ đổ chuông.

Là Chu Túc gọi.

Tôi thắc mắc không biết sao cậu ấy lại gọi cho tôi, bèn bước ra hành lang nghe:

“Alo?”



“Sao rồi chị dâu, tối nay đi ăn với bọn em không?”



“Hả?” Tôi ngập ngừng. “Tần Duẫn Nam có đi không?”



“Nếu chị đi thì chắc chắn ảnh đi rồi,” Chu Túc cười ha hả, “Giờ ảnh là cái đuôi theo chị mà. Chị ở đâu, ảnh ở đó. Em khỏi cần rủ.”



“…Ừm.” Tôi không biết nên phản ứng thế nào.



Chu Túc cười rạng rỡ:

“Vậy nha, hẹn tối nay!”



Cúp máy xong, tôi quay lại cuộc trò chuyện với Tần Duẫn Nam thì thấy anh đã gửi cả loạt tin nhắn:



【Em từ chối sao?】【?】

【Không tiện nói à?】

【Người khác thì sao, em cũng từ chối hết chưa?】

【Thư Hòa, để ý đến anh đi.】



Tôi lập tức gọi lại cho anh.

Tần Duẫn Nam bắt máy ngay, nhưng không nói gì.

Tôi khẽ thở ra một hơi:

“Vừa rồi Chu Túc gọi, rủ tối nay đi ăn.”



“Cậu ta lấy số em lúc nào?”



“Hôm đi ăn lần trước.”



“Ừ.” Anh đáp gọn. “Sau này hạn chế nói chuyện với cậu ta.”



Anh nói:

“Sau này em hạn chế nói chuyện với cậu ta.”



Tôi chớp chớp mắt.



Anh lại hỏi:

“Không làm được à?”



Tự dưng tôi cảm thấy tức:

“Anh như vậy mà giống người ‘sợ vợ’ à?”

Rõ ràng là anh quản tôi nhiều hơn mà…



Tần Duẫn Nam khẽ ho một tiếng:

“Vậy thì anh không quản nữa.”



Im lặng một lúc, anh lại nhắc đến chuyện trong căn tin lúc trưa.

Tôi đành kể hết, không giấu giếm gì.

Mãi đến khi hành lang vọng lại tiếng bước chân, tôi mới giật mình nhận ra:

Chúng tôi đã nói chuyện gần hai mươi phút.

Tôi vội vàng nói:

“Em phải về văn phòng rồi.”



Anh chợt hỏi, giọng lạ lạ:

“Em gọi cho anh từ đâu thế?”



“…Hành lang.”



Anh bỗng bật cười, giọng mang theo ý trêu chọc:

“Thư Hòa, có phải em rất thích cảm giác lén lút nói chuyện yêu đương với anh không?”



“…” 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com