Ai Nói Anh Ấy Sợ Vợ ???

Chương 4



4.

Sự cố với chiếc thẻ nhân viên như một hồi chuông cảnh tỉnh dành cho tôi.

Trước đó tôi luôn tự tin rằng mấy tin đồn trong công ty sẽ không bao giờ nhắm trúng mình.

Nhưng chỉ một sơ suất nhỏ cũng đủ khiến mọi thứ suýt vượt khỏi tầm kiểm soát.

Tôi tự nhủ, từ nay phải thật thận trọng.



Chờ đến lúc Tần Duẫn Nam về nhà, tôi cố tình lại gần anh, ngay trước mặt anh tách riêng hai chiếc thẻ nhân viên vừa được anh xếp gọn vào cùng một chỗ:

“Sau này thẻ của anh và của em phải để riêng ra.”



Anh nhướng mày.



“Cả chìa khóa nữa.”

Tôi liền nhón lấy chùm chìa của anh, để ra xa:

“Lỡ cầm nhầm thì phiền lắm. Chìa khóa của anh cũng đừng để chung với em.”



Anh cụp mắt nhìn tôi: “Còn gì nữa không?”



“Tách luôn cặp ly uống nước ở văn phòng nhé? Cái ly đôi hôm trước... nếu được thì đổi cái khác đi. Em mua tặng anh cái mới, xịn hơn.”



Bộ ly giữ nhiệt đó là hàng tặng kèm khi tôi mua bình nước. Không phải thương hiệu gì sang trọng, càng không xứng với hình ảnh của Tần Duẫn Nam, nhưng anh vẫn dùng.

Anh mang luôn một cái đặt trong văn phòng.

Tôi sợ một ngày nào đó, nếu ai phát hiện ly của anh và ly của tôi là một cặp, thì coi như tôi xong đời.



“Vậy còn sổ đăng ký kết hôn? Em muốn xé đôi, mỗi người giữ một nửa à?”



Tôi giật mình: “Gì cơ?”



Anh thở dài:

“Thư Hòa, em nên nhớ rõ một chuyện: chúng ta là vợ chồng. Đã kết hôn hợp pháp.”



Tôi mím môi.

Khí chất không thể phản bác của Tần Duẫn Nam luôn phát huy hiệu lực, bất kể trong hoàn cảnh nào.



Tôi cố lấy dũng khí phản biện:

“Nhưng trước đây mình từng thỏa thuận là hôn nhân không được ảnh hưởng đến cuộc sống cá nhân của em.”



Anh cau mày nhìn tôi.

Tôi lí nhí nói:

“Danh xưng ‘vợ tổng giám đốc’... thực sự ảnh hưởng đến cuộc sống của em đấy.”



“Được.” Anh nhượng bộ. “Vậy em định giấu đến bao giờ?”



“…”



Tôi chưa nghĩ tới.

Tôi chỉ biết mình chưa muốn nói ra.



“Một năm? Hai năm?”

Tần Duẫn Nam hỏi.

“Em không định giấu cả đời đấy chứ?”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi không dám trả lời anh điều mà chính tôi cũng không chắc:

Tôi không tin nổi rằng: tôi và anh có thể đi đến hết đời.



Tôi lí nhí phản bác:

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

“Vì sao cứ nhất định phải công khai?”



“Vì chúng ta là vợ chồng, hợp pháp.”

Ánh mắt Tần Duẫn Nam nhìn thẳng vào tôi:

“Anh không muốn phải lén lút trong công ty, không muốn bị em coi như điều xấu hổ cần che giấu, không muốn khi người khác theo đuổi em, anh lại chẳng thể nói một lời nào...”



Anh hít sâu một hơi, nhẹ giọng:

“Bấy nhiêu lý do, đủ chưa?”



Những lý do của anh quá đủ rồi. Nhưng tôi vẫn không thể dễ dàng đồng ý.

Cuộc trò chuyện kết thúc trong im lặng lạnh nhạt.



Tối hôm đó, tôi nằm trên giường trong phòng ngủ, trong đầu vẫn không ngừng hiện lên ánh mắt thất vọng của Tần Duẫn Nam khi quay đi.

Chắc là chiến tranh lạnh bắt đầu rồi.

Nhưng tôi vẫn không muốn công khai.

Đã hai tháng kể từ khi kết hôn, tôi và anh vẫn ngủ phòng riêng.

Ngoài vài lần về ở nhà lớn, chúng tôi chưa từng chung giường.

Một cuộc hôn nhân không tình cảm, mỗi người có mục đích riêng.

Tôi thật sự không đủ can đảm để nhận lấy danh xưng “vợ tổng giám đốc”.

Tôi thậm chí còn không biết bao giờ sẽ bị ly hôn.



“Cốc cốc.”



Tiếng gõ cửa vang lên. Giờ này, người duy nhất có thể gõ cửa phòng tôi chỉ có thể là Tần Duẫn Nam.

Tôi khẽ hắng giọng:

“Có chuyện gì sao?”



“Ừm.”



Anh chỉ trả lời như thế, không nói thêm gì.

Tôi đành rời giường ra mở cửa và suýt nữa hét lên vì bất ngờ.

Tần Duẫn Nam đang ôm gối đứng trước cửa.



Chắc anh vừa tắm xong, người thơm mùi sữa tắm, tóc còn ẩm nhẹ, bồng bềnh mềm mại.

Ánh mắt anh lúc này trong veo như không vướng bụi, nhưng câu nói phát ra lại khiến tôi hoàn toàn không hiểu nổi:



“Anh đến ngủ với em.”



Tôi c.h.ế.t lặng nhìn anh bước vào phòng.

Anh đặt gối ngay ngắn xuống giường, vén chăn lên nằm xuống, hai tay để ngoan ngoãn trước ngực, yên tĩnh nằm im như học sinh mẫu mực.



Tôi dựa lưng vào cửa, đầu óc vẫn quay cuồng:

“Ý anh là gì cơ?”



“Ý là thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, vợ à.”



“…” 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com