Ai Nói Anh Ấy Sợ Vợ ???

Chương 1



1.

Tới gần cổng công ty tôi mới nhận ra, mình đã cầm nhầm thẻ nhân viên.

Nhìn chằm chằm dòng chữ “Tổng giám đốc – Tần Duẫn Nam” in rõ nét trên thẻ, tôi chỉ muốn bật khóc.

Đứng co ro trong gió lạnh, tôi gọi cho chính chủ.

Đầu dây bên kia nhanh chóng vang lên giọng nam trầm ấm, dịu dàng:

“Ừm?”



📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Tôi hơi ngập ngừng:

“Chuyện là... anh có mang thẻ nhân viên của em không?”



Anh bật cười khẽ, giọng nhẹ như gió:

“Có.”



Tôi thở phào, vội nói:

“Vậy em đợi anh dưới sảnh, lát mình đổi ...”



“Không cần đâu.”

Tần Duẫn Nam nói, “Trời lạnh thế này, em cứ lên trước đi. Hôm nay anh sẽ chấm công thay em.”



Tôi hơi lưỡng lự:

“Như vậy ổn không anh?”



“Có gì mà không ổn?”



Lặng vài giây, cuối cùng tôi vẫn là người nhượng bộ:

“Vậy gặp anh trên văn phòng nhé, mình đổi sau.”



“Ừ.”



Anh sắp cúp máy thì tôi lại gọi với:

“À mà.... có cần em chấm công giúp anh không?”



“Anh không cần.”

Dứt lời, anh lại nói thêm:

“Với lại, anh có tên mà. Nếu không thích gọi tên, em cũng có thể gọi bằng cách khác.”



Hai chữ “chồng ơi” suýt nữa bật khỏi miệng.

Mặt tôi đỏ bừng, tay run luống cuống tắt máy.



Tần Duẫn Nam, tổng giám đốc của công ty, chính là chồng tôi.

Nghe thật khó tin, mà ở nơi công sở lại càng là điều không thể nói ra.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi cẩn thận cất lại thẻ của anh, lên thang máy đến tầng 17. Tưởng rằng chuyện thẻ nhầm đến đây là xong.

Ai ngờ khi đồng nghiệp lần lượt vào phòng, ai nấy đều ríu rít bàn tán chuyện gì đó rất rôm rả.

Người ngồi cạnh – Giang Nhạc – thân với tôi nhất.

Tôi hỏi nhỏ, cô ấy hớn hở như bắt được vàng:

“Có người thấy Tổng giám đốc Tần sáng nay tự mình chấm công dưới sảnh đấy!”



Tôi sững người.



Cô ấy tiếp lời, như sợ tôi chưa hình dung hết độ sốc:

“Anh ấy chức vụ cao thế, đâu cần chấm công như tụi mình, nên mọi người đoán chắc là… chấm công giúp vợ rồi.”



Tôi cố níu chút lý trí phản bác:

“Sao lại đoán là vợ?”



Cô ấy ghé sát tai tôi, nói nhỏ như thì thầm bí mật quốc gia:

“Thật ra trong công ty đồn lâu rồi—vợ của Tổng giám đốc Tần chính là người trong công ty mình đấy.”



Tay tôi siết chặt lan can đến trắng bệch.

Tim như thắt lại, tôi gắng giữ giọng bình tĩnh hỏi:

“Thật à?”



“Ai mà biết được,” cô nhún vai, “nhưng ai cũng kháo nhau thế.”



Nói xong bí mật chấn động trời đất, cô lại trở về giọng thường, tươi cười:

“Vậy là danh hiệu ‘sợ vợ’ của Tần tổng chính thức được xác nhận rồi nhé. Dậy sớm đi làm chỉ để chấm công cho vợ, cưng chiều đến thế là cùng!”



“…”



Tôi cười gượng vài tiếng, mà trong lòng chẳng có chút vui vẻ nào.

Tần Duẫn Nam sợ vợ là lời đồn hoang đường nhất tôi từng nghe.



Không biết bắt nguồn từ đâu.

Có thể chỉ vì một lần anh lấy cớ “về với vợ” để từ chối tiệc công ty, rồi lời đồn cứ thế lan ra rằng Tổng giám đốc nhà ta là kiểu người “vợ nói một, không dám nói hai”.

Có lẽ vì anh quá lạnh lùng, nghiêm túc, khó gần, nên khi lời đồn xuất hiện, chẳng ai nghĩ đến chuyện hoài nghi, mà cứ thế tin sái cổ.

Như thể chỉ khi như vậy, anh mới có điểm yếu, mới trở nên… gần gũi, có phần người hơn.



Nhưng chỉ riêng tôi—người mang danh là vợ anh—mới biết lời đồn ấy nực cười đến mức nào.

Tần Duẫn Nam mà sợ tôi ư?

Anh về nhà… làm gì có chuyện là vì tôi?

Rõ ràng anh chỉ không muốn đi tiệc tùng, lấy tôi ra làm lá chắn.

Y như cái cách anh không muốn kết hôn chính trị, nên trong lúc gấp gáp đã kéo tôi đi đăng ký kết hôn.

Từ đầu đến cuối, tôi chẳng qua chỉ là một tấm bia đỡ đạn cho anh mà thôi. 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com