Ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, cả người bàng hoàng sững sờ.
Nhặt tờ thánh chỉ lên, thoáng nhìn qua, hai chữ “hưu phu” nổi bật trên trang giấy.
“Hoàng thượng, chuyện này...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Trẫm là cữu cữu của ngươi! A tỷ của trẫm sao lại sinh ra một kẻ đầu óc cứng nhắc như ngươi? Ngoại trừ dung mạo, ngươi chẳng thừa hưởng được chút thông minh nào từ mẫu thân ngươi cả!”
Nghe lời này, ta lo rằng Hoàng thượng sẽ đổi ý, liền vội vàng cầm lấy thánh chỉ, cúi đầu tạ ơn lần nữa:
“Đa tạ Hoàng thượng đã đứng ra bảo vệ thần nữ!”
“Xem như ngươi biết điều. Từ nay về sau, ngươi dọn về sống tại phủ Trưởng công chúa của A tỷ ở kinh thành, đừng lui tới Biện Châu nữa, đường xá xa xôi, đừng làm khổ mình.”
Nghĩ đến phủ Trưởng công chúa... Ta không khỏi cảm thấy sống mũi cay cay.
Đó chính là nơi mẫu thân ta từng sống.
Ta... ta nhớ phụ mẫu rồi.
9
Khi ta trở về Thẩm gia với thánh chỉ trong tay, trời đã tối hẳn.
Thấy đèn trong viện của ta còn sáng, Du An liền đi trước mở cửa vào nhà.
Thẩm Thanh Trần, thân thể vốn rắn rỏi, ban ngày dù bị ngã mạnh và phun ra máu, nhưng đến giờ đã gần như hồi phục hoàn toàn.
“Nàng đã đi đâu?”
Ánh mắt hắn nhìn Du An đầy căm ghét.
Nhưng như e dè điều gì đó, hắn lại chuyển ánh nhìn sang ta.
“Thẩm tướng quân, chúng ta có quen thuộc sao?
“Hơn nữa, ai cho phép ngươi vào viện của ta?”
Ta đã sớm cất thánh chỉ đi.
Dự định ngày mai sau khi chuyển hết của hồi môn đi, sẽ nhờ tổng quản thái giám của hoàng thượng đến tuyên chỉ.
Dù sao, nếu chuyển hết của cải ra khỏi Thẩm phủ ngay trong đêm, hẳn là sẽ bận rộn tới sáng mà chẳng thể chợp mắt được.
Nghe ta nói vậy, đám thị nữ bên cạnh đều cúi đầu sợ hãi.
Cũng phải, đây là Thẩm phủ.
Người hầu ta mang theo không nhiều, phát hiện Thẩm gia dòm ngó của hồi môn của ta, ta đã ngay lập tức sai phần lớn người hầu đi kiểm kê và canh giữ chặt chẽ.
Phần còn lại, văn tự của họ vẫn nằm trong tay Thẩm gia, nên tự nhiên họ không dám ngăn cản Thẩm Thanh Trần.
Dù sao, những người không trung thành này ngày mai ta cũng không mang theo nữa.
Thẩm Thanh Trần rõ ràng không hài lòng với giọng điệu của ta, nắm tay thành quyền, đập lên bàn gỗ tử đàn quý giá trong phòng:
“Ta là phu quân của nàng, phải là người thân cận nhất với nàng!”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Toàn bộ Thẩm gia này là của ta, chẳng lẽ ta còn không được vào viện của nàng?”
Ta cười lạnh, nếu khách sáo thì gọi hắn một tiếng tướng quân, vậy mà hắn lại còn ra vẻ.