Ác Quỷ Tìm Lại Ánh Sáng

Chương 8



Ta không biết phải an ủi nàng thế nào, bèn đưa tay ôm lấy nàng, lặp đi lặp lại: "Không phải lỗi của tỷ."

Nàng đẩy ta ra, ngón tay lướt qua bộ y phục mới trên người ta, lại liếc nhìn Tề Chiêu đang đứng ngoài cửa, nhỏ giọng dặn dò:

"Thất Nương, kiếp này tỷ tỷ có lỗi với muội, nghe tỷ khuyên một lời, trên đời này nam nhân có mấy ai tốt, muội đừng để bị mê hoặc bởi những điều hão huyền trước mắt."

Sau đó, nàng đẩy ta ra khỏi phòng giam, quay lưng lại: "Các ngươi đi đi."

"Tỷ tỷ, tỷ phải bảo trọng, Tề đại nhân nói tội của tỷ không đáng chết, có lẽ chỉ bị giam vài năm là ra, chuyện của Trình Hoán và Từ Tiểu Liên, Tề đại nhân cũng sẽ sai người giúp đỡ, tỷ không cần lo lắng..."

Ta nhìn sâu vào bóng lưng nàng, rời đi cùng Tề Chiêu. Vừa ra khỏi ngục, trong lòng ta cảm thấy bất an, kéo Tề Chiêu vội vã quay lại phòng giam.

Cảnh tượng trước mắt khiến ta nghẹt thở. Chỉ thấy Trình Lục Nương rút trâm gỗ hải đường, dùng đầu nhọn đ.â.m mạnh vào ngực, m.á.u văng tung tóe.

"Tỷ tỷ!"

Ta nhanh chóng bay tới, khóc thét.

Chẳng bao lâu, quỷ sai của địa phủ xuất hiện. Quỷ sai phớt lờ ta, trực tiếp dùng câu hồn tác câu lấy hồn phách Trình Lục Nương, sau đó rời đi.

Ta vội vàng chặn lại quỷ sai: "Quỷ sai đại nhân, có phải các ngươi đưa nàng đến núi La Phong không?"

Quỷ sai liếc xéo ta: "Chúng ta chỉ lo câu hồn, vào địa phủ, kẻ mang tội phải xuống địa ngục chịu phạt trước, không làm điều ác mới có thể đến núi La Phong.”

"Mau tránh ra, nếu không ta câu cả ngươi đi luôn giờ."

Ta nhìn hồn phách đờ đẫn của Trình Lục Nương, ngẩn người lùi lại, nhường đường.

14

An táng Trình Lục Nương xong xuôi, Tề Chiêu dẫn ta lên kinh.

Năm ngày sau, chúng ta đến kinh thành. Ta nhập vào ngọc bội, gặp gia đình của Tề Chiêu.

Lúc này ta mới biết, cha mẹ hắn đã ly thân từ lâu. Hà Kính Hữu cũng không thích Huệ Mẫn quận chúa như ta tưởng tượng.

"Tình yêu sớm đã bị mài mòn trong dục vọng quyền lực suốt ba mươi năm."

Huệ Mẫn quận chúa ngồi trên ghế chủ vị, cầm chén trà lên, ngửi mùi trà, nhìn chằm chằm vào những lá trà chìm nổi trong nước, cười nhạt:

"Năm xưa vì một bức vẽ phác thảo của ta, hắn có thể tìm khắp thợ khéo tay ở huyện Liễu Khê, làm ra vật thật để ta vui lòng. Giờ lại vì hoàng thượng nói con cháu hoàng thân nhiều kẻ ăn chơi đàng điếm, dựa vào sự che chở mà làm quan thì khó có ích lợi, liền khuyến khích con đến huyện Liễu Khê làm một huyện lệnh nhỏ bé."

Tề Chiêu đứng dưới sảnh, chắp tay nói: "Không phải cha khuyến khích con, là con tự xin ra ngoài, không đến nơi trải nghiệm dân sinh, sao nói đến chuyện làm quan?"

Huệ Mẫn quận chúa đặt mạnh chén trà xuống, nước trà b.ắ.n ra, làm ướt mặt bàn.

"Chiêu nhi, con là Tiến sĩ đỗ đạt bằng khoa cử đàng hoàng, khác với những kẻ chỉ biết ăn chơi hưởng lạc!"

Bà làm ra động tĩnh không nhỏ, dọa ta đang trốn trong ngọc bội giật mình, thầm cảm thán Huệ Mẫn quận chúa thật hung dữ.

Tề Chiêu nghẹn họng không nói.

Tuệ Mẫn quận chúa khuyên nhủ: "Chiêu nhi, quyền lực mới là thứ quan trọng nhất. Cha con vì quyền lực có thể vứt bỏ cha huynh, anh em, thân tộc, giả c.h.ế.t đổi tên theo ta lên kinh. Chi bằng con cũng gác lại mọi thứ ở huyện Liễu Khê, về kinh thành làm lại từ đầu, mẹ sẽ trải đường vì con ..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Không được." Tề Chiêu ngẩng đầu, ngắt lời Tuệ Mẫn quận chúa, "Làm quan là vì dân làm chủ, Trình Thất nương vô tội, con không thể bỏ rơi nàng."

"Muốn trách thì trách cha con lòng cao hơn trời, là hắn muốn mượn mạng đổi mệnh, tin lời đạo sĩ tha phương bày mưu, khiến đạo sĩ thuyết phục ông nội con cho hắn kết âm hôn. Hơn nữa, người nhà họ Hà cũng không phải không đưa bạc."

"Nhưng đó là mạng người sống sờ sờ!"

"Vị quyền thần nào mà dưới tay không có vài mạng người?"

"Con không làm quyền thần."

Tuệ Mẫn quận chúa tức giận, đứng dậy tát một cái, đánh lệch mặt Tề Chiêu.

"Người đâu, nhốt công tử vào thư phòng, không có lệnh của ta không được thả nó ra."

Mặt mày Tề Chiêu lạnh lùng, trên khuôn mặt trắng bệch còn hằn dấu tay đỏ, hạ nhân không dám động vào hắn. Hắn tự mình đi về phía thư phòng, toàn thân tỏa ra khí lạnh.

Cánh cửa khóa lại, ngay cả cửa sổ cũng bị bịt kín. Ta từ trong ngọc bội đi ra, nhón chân quan sát vết thương trên mặt hắn, đặt hai tay lên.

"Ngươi làm gì thế?" Tề Chiêu lùi lại, tránh tay ta.

Ta đuổi theo, mạnh mẽ áp lên mặt hắn, "Mẹ ngươi ra tay không nhẹ, mặt ngươi chắc chắn nóng rát, trên người ta âm khí nặng, coi như giúp ngươi chườm đá cũng được."

Tề Chiêu bỗng nhiên cười, mày mắt giãn ra, tựa như băng tuyết tan chảy, hóa thành dòng suối chảy róc rách.

"Ngươi yên tâm, ta sẽ không bỏ rơi ngươi. Cha ta biết ta về nhà, tối nay nhất định sẽ đến thăm ta, đến lúc đó..."

Hắn nói về kế hoạch của mình, nhưng ta lại cảm nhận được từ lời hắn nói: "Hình như ngươi không có quan hệ tốt với cha mình."

Hắn khựng lại, từ từ kể câu chuyện của mình cho ta nghe.

15

Từ khi sinh ra, Tề Chiêu đã được kỳ vọng rất nhiều.

Mẹ hắn là quận chúa nhận được đất phong, được sủng ái, cha hắn là một vị bá gia nhàn tản vào ở rể, nhưng hai người lại có chung sự ham thích với quyền thế.

Cho đến khi Tề Chiêu năm tuổi, hoàng thượng có ý muốn triệu hắn vào cung, làm thư đồng cho hoàng tử.

Cha hắn nghe vậy, vui mừng khôn xiết, "Làm thư đồng tốt quá rồi, kết giao quan hệ tốt cùng hoàng tử, nếu sau này hoàng tử đăng cơ, con ta nhất định là tâm phúc đại thần, tiền đồ vô lượng."

Mẹ hắn lại không đồng ý, "Chiêu nhi theo họ Tề ta, sinh ra đã là hoàng thân, cần gì vào cung hầu hạ hoàng tử? Nó không cần đứng về phe nào sau này cũng có thể ở địa vị cao."

Thế là hai người cãi nhau một trận lớn, từ đó phân phòng.

"Vậy ngươi nghe lời ai?" Ta tò mò hỏi hắn.

"Ta không nghe lời ai cả, bị tiên sinh đón đi, lớn hơn chút nữa thì vào Thái học đọc sách."

Hắn dường như nhớ ra điều gì đó, dẫn ta đến bên cạnh giá sách cổ, "Ngươi xem, đây có phải là bức bình phong gỗ đỏ khảm ngọc, khắc thơ văn, hình người do ngươi tự tay làm không? Khi còn ở nhà, ngày nào ta cũng đến lau chùi nó."

Ta đến gần nhìn kỹ, ba mươi năm trôi qua, nó vẫn còn nguyên vẹn như xưa.

Ta chỉ vào một chỗ nói với Tề Chiêu: "Ta nhớ chỗ này, lúc đó ta thức suốt đêm, nhất thời buồn ngủ, ra tay không cẩn thận, khắc sâu hơn một chút, sau đó đành sửa thành dòng suối..."

Hắn lặng lẽ nghe ta kể về việc làm giá bình phong này, cùng ta cười, khen ngợi ta thông minh. Khoảnh khắc này, ta và hắn có một sự kết nối chân thật.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com