Ác Quỷ Tìm Lại Ánh Sáng

Chương 5



8

Phán quan nghiêm mặt: "Thật là hồ đồ, quỷ hồn tạm thời ở lại nhân gian đã là địa phủ phá lệ, ngươi còn tự tiện dùng pháp thuật, nếu làm bị thương người phàm trần thì ngươi phải xuống địa ngục chịu phạt, luân hồi chuyển thế xa vời không hẹn ngày gặp."

"Nhưng nếu không làm vậy, làm sao ta biết được chân tướng năm xưa?"

Ta cố gắng chớp mắt, đột nhiên nhớ ra, ác quỷ không có nước mắt.

...

Trình Lục Nương im lặng hồi lâu, ta khẽ lên tiếng:

"Tỷ tỷ, tỷ già rồi, nhưng vẫn xinh đẹp như trước."

"Ngươi là người hay là quỷ?" Nàng hỏi.

Ta cười cười: "Đương nhiên là quỷ, ta còn là một con ác quỷ nữa, nhưng vô cùng lợi hại."

Nàng không sợ ta như Tề Chiêu, ngược lại còn đưa tay ra chạm vào ta. Ta cảm nhận được bàn tay ấm áp của nàng từ trán ta đi xuống, dọc theo gò má rồi đến cổ. Khoảnh khắc tiếp theo, năm ngón tay siết chặt, nàng bóp lấy cổ ta.

Ta nắm lấy tay nàng, dùng sức đẩy ra, nhíu mày nhắc nhở: "Ta đã là quỷ rồi."

Không thể c.h.ế.t thêm được nữa.

Tề Chiêu nghiêng người chắn trước mặt ta, giải thích:

"tết Trung Nguyên, ta đến tế bái cố nhân, vô tình gặp Trình Thất Nương, nàng đã đợi ba mươi năm dưới địa phủ, đến nay vẫn chưa được cơ hội luân hồi chuyển thế. Nếu ngươi còn nhớ đến tình tỷ muội khi xưa, xin hãy nói cho chúng ta biết sự thật, để nàng toại nguyện, có thể đi đầu thai."

Trình Lục Nương ngã xuống đất, thở ra một hơi nặng nề, khi ngẩng đầu lên, đôi mắt đã đẫm lệ. Nàng muốn nắm tay ta, ta giấu ra sau lưng, không cho nàng nắm. Trình Lục Nương hụt tay, thuận thế dựa vào lan can, khóc rống lên.

Tiếng khóc của nàng thê lương khiến quỷ cũng thấy khó chịu. Trái tim ta dường như bị một bàn tay siết chặt. Không biết qua bao lâu, nàng bình tĩnh lại, chậm rãi nói:

"Ta đều đã thấy, mười đầu ngón tay của muội đều bị thối rữa. Nghĩ đến lúc trước, muội vô cùng yêu quý đôi tay này, chỉ cần bị va chạm nhẹ là đến tìm ta bôi thuốc, ta còn cười muội làm thợ mộc thì làm sao có thể không bị thương tay được..."

Ta cúi đầu nhìn tay mình, nhanh chóng rụt tay vào trong tay áo.

Trong lời kể nhỏ nhẹ của nàng, ta nghe được một câu chuyện hoàn toàn khác với ký ức năm xưa.

Hóa ra hồi nhỏ, mỗi lần quản sự nhà họ Hà cho tỷ tỷ nhiều đồ ăn hơn không phải vì nàng miệng ngọt ngào đáng yêu, mà là thừa cơ chiếm lợi từ nàng.

"Khi đó ta mới tám tuổi, nhà họ Hà phát cháo mỗi người chỉ được lĩnh một phần. Cha ăn không đủ no, liền sai ta đi xếp hàng xin thêm. Ta nói với cha quản sự nhà họ Hà ức h.i.ế.p ta, ông không những không giúp ta đòi lại công bằng mà còn tát ta một cái, mắng ta không biết ơn..."

"Sau này quản sự nhà họ Hà và cha dần quen thuộc, còn vì ta mà giới thiệu không ít mối làm ăn cho cha, nhà ta mới khá giả lên được chút ít. Dù vậy, cha vẫn thường xuyên bắt ta đi đưa quà cho quản sự nhà họ Hà..."

Ánh mắt nàng lại rơi xuống tay ta.

"Thất Nương có thiên phú đặc biệt với nghề mộc, làm ra những món đồ nhỏ tinh xảo, bán rất chạy, cho nên ta luôn ép nàng đưa bản vẽ và thành phẩm cho ta, như vậy cha mới để ta làm mộc kiếm tiền, chứ không bắt ta đi đưa quà cho quản sự Hà phủ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong lòng ta cả kinh, hóa ra khi ta say mê làm mộc, tỷ tỷ đã chịu đựng nhiều khổ sở đến vậy. Nàng cũng chỉ lớn hơn ta ba tuổi mà thôi.

Tề Chiêu ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang bằng với Trình Lục Nương, truy hỏi:

"Việc này có liên quan gì đến việc ngươi muốn hạ độc Hà lão gia? Còn nữa, vì sao Trình Thất Nương bị chôn sống? Và vì sao ngươi lại mạo danh thân phận của nàng? Rốt cuộc ai là người kết âm hôn với Hà Kính Hữu?"

9

"Huyện lệnh đại nhân, chớ vội."

Trình Lục Nương quay đầu hỏi ta: "Thất Nương, muội còn nhớ lần đầu gặp Hà Kính Hữu không?"

Ta gật đầu.

Từ khi cha dùng bản vẽ của ta, danh tiếng của Trình thợ mộc càng ngày càng lớn, đại ca cũng đến tuổi lập gia đình. Ngày đó, nhà họ Lưu đến đặt làm bình phong, cũng là nhân tiện xem mắt đại ca.

Đại ca và người nhà họ Lưu nói chuyện rất vui vẻ, Hà Kính Hữu đột nhiên tìm đến, hắn ta đưa ra một bản vẽ, muốn cha làm theo. Cha cầm lấy xem, lộ vẻ khó xử, chỉ nói không làm được.

"Trình thợ mộc, các ngươi cứ mạnh dạn mà làm, cần vật liệu gì cứ nói, Hà phủ đều lo được. Ta tìm khắp thợ mộc ở huyện Liễu Khê đều nói không làm được, nếu ngươi làm ra được, ắt sẽ thưởng lớn."

Nói xong, hắn để lại hai mươi lượng bạc đặt cọc rồi rời đi. Cha gặp khó khăn, đại ca thấy vậy liền tiến lên xem bản vẽ, vẻ mặt y hệt cha, nhưng hắn liếc thấy ánh mắt nữ nhân kia dõi theo Hà Kính Hữu rời đi, nghiến răng nói mình có thể làm được.

"Cũng không trách cô nương nhà họ Lưu nhìn trúng Hà Kính Hữu, tướng mạo hắn ta tuấn tú lại hào phóng, nếu không c.h.ế.t yểu, e rằng ngay cả Thám hoa lang cũng không tiêu sái bằng hắn ta."

Trình Lục Nương vừa nói vừa đánh giá Tề Chiêu trước mặt, đột nhiên chuyển đề tài: "Thân hình tướng mạo của huyện lệnh đại nhân cũng có vài phần giống hắn ta."

Tề Chiêu bị trêu chọc cũng không giận, liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của nàng: "Nghe ra dường như ngươi cũng ái mộ Hà Kính Hữu?"

Trình Lục Nương tự giễu cười, cũng không phủ nhận, tiếp tục nói:

"Đồ Hà Kính Hữu muốn quá phức tạp tinh xảo, cha và đại ca không làm được, lại không tiện đắc tội với Hà phủ, bèn đến trả lại tiền đặt cọc, vừa vặn gặp bà mối đến làm mai với cô nương nhà họ Lưu. Đại ca tức giận đánh Hà Kính Hữu một trận."

Tề Chiêu: "Hà Kính Hữu bị đánh chết?"

"Không chết, nhưng hắn bắt chúng ta bồi thường. Trong nhà lấy đâu ra một ngàn lượng, là Thất Nương làm ra đồ bày biện trên bản vẽ của Hà Kính Hữu, lúc này Hà gia mới bỏ qua cho đại ca.”

"Đương nhiên, ta vì yêu mến Hà Kính Hữu, một lần nữa cướp đồ của Thất Nương, nói là ta tự làm, Hà Kính Hữu rất vui, thưởng cho ta rất nhiều vàng bạc trang sức, trong đó có cây trâm gỗ này."

Nàng cầm trâm gỗ hải đường nhìn tới nhìn lui, trong mắt tràn đầy dịu dàng.

"Đáng tiếc một năm sau, Hà Kính Hữu gặp chuyện ngoài ý muốn, rơi xuống sông mà chết, qua mấy ngày mới tìm thấy thi thể, ngâm đến mức mặt mũi không còn hình dạng. Hà viên ngoại bi thương vạn phần, mời đạo sĩ làm pháp sự, còn tuyên bố nguyện bỏ ra năm mươi lượng bạc tìm nữ thi thích hợp để kết âm hôn cho con trai út."

Tề Chiêu đột nhiên lên tiếng: "Chẳng lẽ là Hà gia biết được tâm tư của ngươi, nhẫn tâm để một người sống đi kết âm hôn?"

"Là ta tự nguyện."

"Cho đến khi ta sắp gả, quản sự Hà phủ vẫn dây dưa không dứt với ta, nhiều lần phá hoại hôn sự của ta. Cho nên tìm chết,  kết âm hôn cùng Hà Kính Hữu là giải thoát duy nhất mà ta có thể nghĩ đến."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com