Bảng đăng ký vãng sinh đã điền được hơn nửa, kim quang trên người ta càng ngày càng nhiều, ta nhịn không được mà hỏi:
"Phán quan đại nhân, ta có thể để kim quang trên người lại cho Tề Chiêu không?"
Phán quan: "Công đức là do thiên đạo phán định, không thể chuyển nhượng."
"Vậy ta có thể dùng nó để che chở cho Tề Chiêu không?"
Phán quan cười nói: "Khi ngươi đầu thai, những kim quang này sẽ tan ra thành ánh sáng trong không trung, ngươi có thể nhân cơ hội mà ước nguyện."
...
Tựa hồ như trở lại lúc bị nhốt trong quan tài, xung quanh một mảnh đen kịt. Nhưng ta có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài, trong lòng hơi yên tâm.
Ta nghe thấy Hà Kính Hữu khuyên nhủ đạo sĩ diệt trừ ta. Đạo sĩ lại nói vòng vo, bóng gió đòi bạc.
"Được, sau khi xong việc sẽ cho ngươi một ngàn lượng."
Hà Kính Hữu thỏa hiệp.
Ta còn nghe thấy giọng nói của Tề Chiêu.
"Cha, người không thể sai một lần rồi lại sai thêm nữa, hãy thả nàng ra đi, nàng vô tội."
"Chiêu nhi, cha là vì tốt cho con, ác quỷ nào mà không hại người, con xem môi con tái nhợt, chắc chắn là bị nàng hút dương khí rồi."
Hà Kính Hữu lại nói với đạo sĩ: "Đạo trưởng, con trai ta bị ác quỷ mê hoặc, ta lại cho ngài thêm một ngàn lượng, xin hãy cứu chữa cho con trai ta."
"Dễ nói chuyện dễ nói chuyện."
Tiếp theo, đột nhiên trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không thể phân biệt được thời gian, yên tĩnh đến nỗi nỗi sợ hãi đã lâu mới trỗi dậy trong lòng. Nhân gian thật khổ sở, muốn về núi La Phong quá.
Trong lúc mơ hồ, trong cơ thể xẹt qua một luồng khí tức vô cùng thoải mái. Là Tề Chiêu đang đốt hương.
"Nguyên Thanh, ngươi nghe thấy ta không?"
Là Tề Chiêu đang gọi ta.
Ta vội vàng đáp lại hắn: "Nghe thấy."
"Đạo sĩ xúi giục cha mẹ ta lập đàn tế, tiêu diệt ngươi, ngươi có biết cách nào có thể cứu ngươi ra không? Phá hủy pháp khí có được không? Nếu không được ta sẽ đến chùa hỏi đại sư, đến miếu Thành Hoàng cầu xin Thành Hoàng gia..."
Tề Chiêu lải nhải, kể hết một lượt những cách hắn nghĩ ra cho ta nghe.
Ta không khỏi bật cười, "Tề Chiêu, ác quỷ sợ ánh nắng chứ nào sợ đạo sĩ làm phép đâu."
Hắn cũng cười khẽ một tiếng, "Vậy ta đến miếu Long Vương cầu mưa rồi phá hủy tế đàn của hắn... Tóm lại ta sẽ nghĩ mọi cách cứu ngươi, ngươi đừng sợ, ta sẽ thường xuyên thắp hương cho ngươi."
Hương tàn, giọng nói Tề Chiêu cũng không còn nữa, trong dù lại trở về yên tĩnh vốn có. Ta ôm gối ngồi, bắt đầu hồi tưởng lại giọng nói của Tề Chiêu vừa rồi. Không biết qua bao lâu, trong dù lại truyền đến giọng nói của đạo sĩ.
"Ác quỷ?"
Ta không đáp lời.
"Ác quỷ, ngươi cứ yên tâm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phối hợp, ta sẽ không để ngươi tan thành tro bụi, còn có thể khiến ngươi phát huy uy lực lớn hơn."
"Ngươi muốn ta làm gì?" Ta hỏi hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nói cho ngươi cũng không sao, cây dù hàng quỷ này của ta còn thiếu một khí linh là có thể áp chế mọi ác quỷ, đến lúc đó xông vào địa phủ, sửa đổi Sổ Sinh Tử, Diêm Vương cũng không cản được ta."
Vị đạo sĩ này thật sự to gan lớn mật, trong lòng ta kinh hãi, "Ngươi muốn sửa đổi Sổ Sinh Tử để trường sinh? Pháp lực ta thấp kém, không làm được khí linh của ngươi."
"Ngươi là người sinh vào ngày đầu năm, là khí linh ta tự mình chọn lựa, ba mươi năm trước ta đã đóng một đoạn đinh vào trong não ngươi để nuôi dưỡng, hiện tại vừa vặn."
"Cái đinh trấn quỷ kia là của ngươi!" Ta gần như muốn thét lên.
"Không sai, ta tu luyện nhiều năm, chỉ có được cái này."
18
Đạo sĩ không vội lấy đinh trấn quỷ, có lẽ là muốn đợi đến ngày khai đàn làm phép. Trong lòng ta sốt ruột chờ Tề Chiêu thắp hương lần nữa. Nhưng Tề Chiêu lại như biến mất không một chút tin tức.
Khi ta nghe được âm thanh bên ngoài lần nữa, đã là lúc đạo sĩ làm phép. Miệng hắn lẩm bẩm, chuông đồng lắc không ngừng. Vèo một tiếng, cây dù hàng quỷ bị ném lên trời, đột nhiên mở ra, hồn thể của ta bị nhốt dưới dù, không thể nhúc nhích.
Cuối cùng, ta có thể nhìn thấy bên ngoài.
Tế đàn bốn phía vây kín người, Huệ Mẫn quận chúa và Hà Kính Hữu đều ở đó, xem ra là người của Tề phủ. Duy chỉ không thấy Tề Chiêu.
"Đạo trưởng, mau chóng tiêu diệt ác quỷ, miễn cho nàng ta lại mê hoặc con ta." Hà Kính Hữu chỉ vào ta rồi thúc giục đạo sĩ.
Huệ Mẫn quận chúa ngồi dưới mái hiên, nhàn nhã nhìn qua, sau đó lại nhíu mày sai khiến đạo sĩ: "Đạo trưởng, có thể lấy ngọc trâm trên đầu ác quỷ xuống được không, đó là đồ của con ta, dù có hủy cũng không thể để ác quỷ dính vào dù chỉ một chút."
Đạo trưởng không có gì là không làm theo, thi pháp khiến chiếc dù hạ xuống. Đúng lúc này, Tề Chiêu nhảy vọt lên đoạt lấy dù, nhanh chóng dán một lá bùa lên người ta.
Trong khoảnh khắc, một luồng sức mạnh vô cùng lớn hội tụ vào trong cơ thể ta. Ta cũng không còn sợ ánh nắng.
"Nguyên Thanh, ta đã cầu thành hoàng gia một lá bùa, có thể giúp ngươi khôi phục hình người trong nửa canh giờ, đạo sĩ này thật sự tà môn, thành hoàng gia nói gần đây quỷ hồn bị hắn thu không ít, chúng ta mau chóng trừng trị hắn, miễn cho hắn lại gây tai họa cho cả người và quỷ."
Tề Chiêu nói rất nhanh, nói xong sắc mặt lập tức trắng bệch, hơi thở gấp gáp.
Ta đỡ hắn sang một bên ngồi xuống, "Ngươi nghỉ ngơi trước đi, đưa đinh trấn quỷ cho ta, ta sẽ đối phó với hắn."
Tề Chiêu đưa đinh trấn quỷ cho ta, ta đặt trong lòng bàn tay, khiêu khích đạo sĩ: "Đạo sĩ, dù hàng quỷ và đinh trấn hồn ngươi muốn, đều ở trong tay ta, có bản lĩnh thì đến lấy đi."
Đạo sĩ từ trên tế đàn nhặt một thanh kiếm gỗ đào đ.â.m về phía ta.
"Tề Chiêu, lui hết người đi."
Ta dặn dò xong, bèn một tay cầm dù, vừa lùi ra chỗ trống.
"Ác quỷ đừng giãy giụa vô ích, ngươi tưởng dù trong tay ngươi thì ta không thu về được sao?"
Ta liếc mắt nhìn chiếc dù trong tay, lạnh giọng nói: "Ngươi cứ thử xem, xem là ta bị ngươi luyện thành khí linh hay là dù của ngươi nhận ta làm chủ?"
Nói xong, ta thi pháp hủy diệt đinh trấn quỷ. Kiếm khí của đạo sĩ ập đến, ta vươn tay trái, mượn kiếm khí của hắn chặt đứt ngón út.
Hô, quả thật là đau, ta nghiến răng chịu đựng, lấy ngón tay đứt làm xương dù mới, cắm vào trong dù hàng quỷ, lấy ngón làm dao, lấy m.á.u làm màu vẽ lên ô. Mặc kệ nó là hoa văn kỳ quái gì, ta đều sửa lại hết một loạt.
Vẽ cái gì đây nhỉ?
Thư sinh cúi đầu, nữ tử nghe hương.
Đạo sĩ không ngừng truy đuổi ta, pháp khí, đạo thuật liên tiếp công kích, tuy ta né tránh nhưng tay vẫn không ngừng nghỉ. Rất nhanh cũng đã thành hình, ngay sau đó, cuồng phong nổi lên, mây đen ùn ùn kéo đến.
Tí tách, tí tách——
Trên mặt dù có giọt mưa rơi xuống.
Sau ba nhịp thở, cơn mưa to đổ xuống như trút nước l àm đạo sĩ ướt sũng người. Cũng dập tắt lửa hắn dùng để vây công ta.