Ác Nữ Báo Thù
Tôi cười, nhưng trong mắt hoàn toàn không có lấy một tia ấm áp:
“Tớ mơ thấy mình cũng bụng to như cậu, tớ khóc lóc đi tìm cậu chịu trách nhiệm.”
“Nhưng cậu thì nói tớ không biết xấu hổ, đá một cú vào bụng tớ, còn mắng tớ cút cho khuất mắt.”
“Cả trường đều khinh tớ, chửi rủa tớ. Cậu cũng vậy.”
Gương mặt Đỗ Cảnh Tiêu trắng bệch không còn giọt máu, như thể toàn bộ m.á.u trong người đều đông lại.
“Ngẫm lại… giống hoàn cảnh của cậu bây giờ quá nhỉ?”
“Cậu nói xem, đây có phải là một vòng luân hồi không?”
“Chỉ là… tớ không nhớ rõ sau đó đã xảy ra chuyện gì… Cậu biết không?”
Giọng tôi ngọt ngào, nhưng đầy kịch độc.
Và nó có vẻ hiệu quả, Đỗ Cảnh Tiêu bắt đầu run lên bần bật, toàn thân như sắp sụp đổ.
Đột nhiên, như vừa hiểu ra điều gì, cậu ta trừng mắt nhìn tôi, gào lên:
“Là cậu làm phải không?!”
Tôi gật đầu, chậm rãi, chắc nịch.
“Đêm hôm đó… tớ ép cậu nuốt một loại nấm đặc biệt.”
“Nó sẽ sinh sôi trong bụng, lan ra từng ngóc ngách, căng phồng như mang thai,
và cuối cùng… sẽ nổ tung.”
Đỗ Cảnh Tiêu điên cuồng lao về phía tôi, định đánh.
Nhưng câu nói tiếp theo của tôi khiến cậu ta đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ…
“Tôi có thể giúp cậu lấy thứ trong bụng ra.”
Đỗ Cảnh Tiêu lập tức đổi sắc mặt, từ hung dữ trở nên lấy lòng, nịnh nọt.
Tôi biết chắc cậu ta đã thử đủ mọi cách, nhưng tất cả đều thất bại.
“Nhưng phải có điều kiện.” – tôi mỉm cười.
“Tôi muốn 5 triệu.”
Đỗ Cảnh Tiêu sững người, nghiến răng:
“Nhà tôi không có từng ấy tiền!”
“Nhưng cậu có thể kiếm được.”
Một người như cậu ta dấn thân vào vô số chuyện phi pháp, nếu có lòng thì tiền không phải vấn đề.
Sau một lúc lâu im lặng, Đỗ Cảnh Tiêu rốt cuộc cũng cắn răng gật đầu.
“Tôi lấy được tiền lúc nào, cậu giúp tôi lúc đó.”
Tôi nhếch môi:
“Tốt nhất là nhanh lên. Không thì thứ kia… nó sắp bùm rồi.”
Khuôn mặt Đỗ Cảnh Tiêu tái xanh, ánh mắt chứa đầy sợ hãi… và căm hận.
Tôi đoán, trong đầu cậu ta lúc này nhất định đang nghĩ:
Chờ giải quyết xong, nhất định sẽ g.i.ế.c tôi.
Nhưng không sao.
Tôi thản nhiên quay đi, bởi vì cậu ta đâu biết, đây… chỉ mới là vòng đầu tiên.
Trên đường trở về lớp, tôi bắt gặp Chu Tư Việt và Ngô Thiến Vũ.
Trước bao ánh mắt học sinh xung quanh, Chu Tư Việt thản nhiên ôm chặt lấy Ngô Thiến Vũ, cúi đầu hôn lên môi cô ta.
Khuôn mặt Ngô Thiến Vũ đỏ ửng, đôi mắt ánh lên tình ý say mê.
Xem ra, Chu Tư Việt hành động rất nhanh, trong thời gian ngắn đã khiến cô ta yêu đến không thể thoát ra.
Hai người đều nhìn thấy tôi.
Ngô Thiến Vũ có chút lo lắng liếc sang Chu Tư Việt.
Nhưng thấy cậu ta chỉ lạnh nhạt lướt nhìn tôi một cái, rồi lại quay sang mỉm cười dịu dàng với mình, cô ta lập tức rung động hơn bao giờ hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Tư Việt~ Đó là chị họ em. Em muốn qua nói chuyện với chị ấy một lát.”
Chu Tư Việt thoáng lộ vẻ không hài lòng, nhưng vẫn nhẹ nhàng xoa đầu cô ta, giọng dịu dàng:
“Ừ, em là quan trọng nhất. Qua đi. Anh đi mua trà sữa cho em.”
Ngô Thiến Vũ vui vẻ hôn lên má cậu ta một cái, Chu Tư Việt lưu luyến rời đi, vừa đi vừa lấy điện thoại ra.
Chỉ vài giây sau, tôi nhận được một tin nhắn:
“Vòng loại tỉnh thu lưới.”
Tôi hiểu ngay màn giăng lưới đã khép lại, trận chơi lớn sắp bắt đầu.
Đúng lúc đó, Ngô Thiến Vũ cũng nhận được một tin, còn cố tình đưa ra trước mặt tôi, khoe khoang như chiến thắng.
Nội dung là:
“Phải làm sao bây giờ, vừa quay đi đã nhớ em rồi.”
Người gửi: Chu Tư Việt.
Tôi mỉm cười nhàn nhạt.
Cô ta tưởng mình là kẻ chiến thắng?
Thật ra, chỉ là con cá lớn cuối cùng đã cắn câu.
Tôi hỏi, giọng bình thản:
“Tìm tôi có việc gì?”
Ngô Thiến Vũ thu lại vẻ kiêu ngạo, bắt đầu nghiêm túc nói với tôi rằng:
Chu Tư Việt vì quá yêu cô ta, không muốn xa nhau nên đã đặc biệt lo cho cô ta một suất dự thi cấp tỉnh.
Cuộc thi này do nhiều trường đại học danh tiếng liên kết tổ chức, có giá trị cực cao.
Chỉ cần giành được thứ hạng tốt, có thể được tuyển thẳng vào đại học không cần thi.
Với một người chuyên gian lận như Ngô Thiến Vũ, đây chẳng khác nào giấc mộng trời ban, nên cô ta lập tức đồng ý.
Và giờ cô ta tìm đến tôi… để tiếp tục nhờ tôi gian lận.
“Suất thi có thể mua, Chu Tư Việt đã mua cho tao một cái rồi.”
“Tao sẽ trộm tiền mẹ để mua thêm một suất cho mày, mày lo mà ôn bài đi, nghe chưa?!”
Ngón tay cô ta gần như dí sát vào mắt tôi.
Tôi giả vờ lo lắng:
“Nhưng… lỡ bị phát hiện thì sao?”
“Không đâu!”
“Suất của mày cũng là do Chu Tư Việt mua, anh ấy nói việc đó cũng đơn giản lắm.”
“Mày chỉ cần nhớ: nhiệm vụ của mày là để tao chép bài, nếu dám giở trò, tao cho mày biết tay.”
Tôi cúi đầu, giả vờ rụt rè:
“Ừ… tớ không dám đâu…”
Chờ cô ta rời đi, tôi lập tức lên mạng tra từ khóa:
“Hậu quả của việc mua suất thi tỉnh trái phép.”
Kết quả hiện lên rõ ràng:
Hủy tư cách thi, đưa vào danh sách đen những người vi phạm, nghiêm trọng thì bị truy cứu trách nhiệm hình sự.
Mua dễ?
Chỉ có loại ngu muội như cô ta mới tin vào lời của Chu Tư Việt.
Về đến lớp, Trình Mục Bạch đang ngồi chờ tôi.
“Dạo này cậu… lạ lắm.”
Cậu ta nói với vẻ rất nghiêm túc.
Tôi không trả lời, chỉ chăm chú nhìn vào lòng bàn tay mình.
Sáu đường kẻ đen.
Tượng trưng cho sáu kẻ phải trả giá.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com