Ác Nữ Báo Thù
Tôi bước đến gần, nhón chân, ghé sát bên tai cậu ta, hơi thở ấm áp phả qua:
“Chu Tư Việt… chúng ta là cùng một loại người. Là loài hoa tội lỗi, sinh trưởng giữa bụi gai, phải nuôi sống mình bằng thù hận.”
“Tôi rất hiểu cậu.”
Giọng tôi như thì thầm, như mê hoặc.
Một lúc sau, Chu Tư Việt khẽ mở miệng:
“Cô ta đã hại c.h.ế.t em gái tôi.”
“Em gái tôi từng giống hệt như cậu khi trước luôn ngoan ngoãn, nghe lời. Mỗi lần gọi video về đều cười rất vui.”
“Nhưng dần dần… nụ cười của con bé biến mất. Và rồi một ngày… nó tự tử.”
“Tôi tra ra, con bé bị bạo lực học đường.”
“Mà kẻ đầu chính là Ngô Thiến Vũ. Cô ta dùng những cách ghê tởm đến mức… chính tôi nghe xong cũng nổi da gà.”
“Chôn cất xong em gái, tôi chuyển đến trường này, còn chủ động hạ lớp để học cùng cô ta.”
“Tôi không muốn cô ta c.h.ế.t nhanh như vậy, c.h.ế.t là quá nhẹ nhàng. Tôi muốn tự tay phá nát cuộc đời cô ta.”
“Nên, Nhậm Nhan Khê cô đừng giành với tôi.”
Ánh mắt cậu ta tối sầm, giọng nói lạnh như lưỡi dao.
Tôi nhìn cậu, chậm rãi đưa tay ra:
“Chúng ta có thể hợp tác. Tôi sẽ phá hủy gia đình hậu thuẫn của cô ta, còn cậu… phá hủy tương lai của cô ta.”
Chu Tư Việt thoáng ngạc nhiên.
Tôi tiếp lời:
“Cậu đã khiến cô ta rung động, nhưng thế là chưa đủ. Cậu phải khiến cô ta yêu cậu đến mức không thể rút ra được.”
“Tôi sẽ giúp cô ta ngày càng học giỏi, để mọi người đều tung hô.”
“Sau đó, chúng ta sẽ cùng nâng cô ta lên đỉnh cao và rồi từ đỉnh cao ấy… đẩy cô ta rơi thẳng xuống.”
Mắt Chu Tư Việt khẽ trợn lên, trong đáy mắt bắt đầu ánh lên tia sáng.
Nhưng rồi cậu ta nhíu mày:
“Vì sao cậu lại để cơ hội đó cho tôi? Cậu… chẳng phải cũng hận cô ta đến tận xương tủy sao?”
Tôi khẽ vén tóc bên thái dương, mỉm cười:
“Cậu có thể cho rằng… tôi bị câu chuyện của cậu lay động. Muốn giúp cậu một tay.”
Chu Tư Việt im lặng rất lâu.
Cuối cùng, cậu ta đưa tay ra bắt lấy tay tôi:
“Thỏa thuận.”
Tôi khẽ gật đầu, nhưng sau đó lại nói thêm:
“Nhưng tôi có một điều kiện. Cậu hẳn cũng thấy mấy bức ảnh gán mác ‘dâm loạn’ của tôi đang lan truyền trong nhóm chứ?”
Ánh mắt Chu Tư Việt thoáng mất tự nhiên.
“Tìm ra nguồn phát tán nó. Tôi tin cậu làm được.”
“Cậu vì sao không tự điều tra? Cậu rất giỏi… thậm chí có chút… thần bí.”
Cậu ta ngập ngừng hồi lâu, mới nói ra từ đó.
Tôi đặt nhẹ đầu ngón tay lên môi cậu ta, hạ giọng:
“Bởi vì toàn bộ sức lực và tâm trí của tôi… đang dành để chuẩn bị một chuyện lớn.”
“Hãy dõi theo Đỗ Cảnh Tiêu… Cậu sẽ thấy, tôi có thể tạo ra kiệt tác thế nào.”
Tạm biệt Chu Tư Việt, tôi trở về ngôi nhà mà Nhậm Nhan Khê luôn tìm mọi cách để trốn thoát.
Vừa thấy tôi, mợ đã gào lên chửi:
“Đồ mặt dày! Giờ này mới vác mặt về! Cơm canh ai nấu bây giờ? Muốn cho cả nhà c.h.ế.t đói à?!”
Tôi im lặng, rửa bát, nấu cơm như một cái máy.
Chú tôi, trong trạng thái say khướt, lảo đảo từ phía sau ôm lấy tôi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Tối nay ăn gì đấy?”
Vừa nói, tay ông ta đã lén luồn qua hông tôi.
Tôi quay đầu lại.
Hắn ta hít một hơi thật sâu, ánh mắt mơ màng:
“Khê Khê thơm thật đấy…”
Rầm!
Tôi ném mạnh một cái bát xuống sàn. Tiếng vỡ chan chát khiến chú giật nảy mình.
Mợ nghe động liền chạy vào. Vừa thấy hành động mờ ám của chồng, ánh mắt bà ta bốc lửa:
“Đồ dê xồm! Lại giở thói đồi bại hả?!”
Bà ta túm lấy chổi lông gà, vung lên định quất.
Chú không cam lòng, mặt mày bực bội nhưng vẫn phải ra khỏi bếp vì sợ mợ.
Chỉ đợi hắn vừa đi khuất, cây chổi đó lập tức quật thẳng lên người tôi.
Ánh mắt mợ đầy hằn học, miệng không ngừng nguyền rủa:
“Chờ mày tốt nghiệp xong, tao gả mày về cái làng khỉ ho cò gáy nào đó cho rảnh nợ!”
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn bà ta bằng ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm.
Ánh nhìn ấy khiến bà ta khựng lại, tim run lên.
Nhưng rồi nhanh chóng trấn tĩnh, mợ nghiến răng:
“Nhìn cái gì?! Nhìn nữa tao đập c.h.ế.t mày hả, đồ sao chổi!”
Tôi cúi đầu.
Bây giờ… chưa phải lúc lật mặt với bọn họ.
Đêm hôm đó, Chu Tư Việt gửi tin nhắn đến.
Một đường link kèm theo một câu ngắn gọn:
“Chủ của diễn đàn này, cậu sẽ không ngờ tới đâu.”
Tôi mở liên kết là một diễn đàn đen, chuyên đăng tin đồn nhảm, ảnh chế bẩn thỉu.
Và nhân vật trung tâm trong mọi bài viết... đều là Nhậm Nhan Khê.
Vừa vào đã thấy chủ đề đang thảo luận cực kỳ sôi nổi.
【ID: Mỹ Lệ Có Tội】: “ID: Đại Khởi Đại Lạc tuần trước không phải mày bảo Nhậm Nhan Khê bị mày ngủ rồi à? Vậy video đâu?”
【ID: Đại Khởi Đại Lạc】: “Tao có quay mà… nhưng video mở ra thì trắng xóa, cái gì cũng không thấy.”
Cả đống người nhảy vào mắng chửi:
“Đừng bịa chuyện nữa, ở đó mà nói phét!”
“Toàn dựng chuyện để câu view!”
Tuần trước sao?
Đêm hôm đó, thực chất… chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Toàn bộ chỉ là một “giấc mơ tập thể” mà Đỗ Cảnh Tiêu và đám bạn bị tôi thôi miên tạo nên.
Nhậm Nhan Khê đã c.h.ế.t rồi.
Mà người đã chết… thì không nên bị làm nhục thêm nữa.
Tôi có thể là ác nữ, nhưng tôi cũng sẽ không để Nhậm Nhan Khê phải chịu thêm sự ghê tởm nào nữa.
Chu Tư Việt có nói: “Chủ diễn đàn sẽ khiến tôi bất ngờ.”
Tôi mở trang cá nhân của người lập ra diễn đàn.
Tôi bấm vào.
Màn hình hiện lên...
Nhìn tấm ảnh đại diện quen thuộc trên trang cá nhân, gương mặt tôi dần trở nên lạnh băng.
Dù đã có dự cảm từ trước… nhưng đến khi chính thức xác nhận, tôi vẫn không kiềm được cơn giận trào lên tận cổ.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com