Ác Nữ Báo Thù
Tôi chỉ cười không đáp.
Chờ hai người bước vào phòng thi, tôi rút ống nhòm từ balo, nhìn qua cửa sổ.
Cuộc thi vừa bắt đầu, Ngô Thiến Vũ đã cố đá vào chân Chu Tư Việt.
Nhưng chỉ vài giây sau Chu Tư Việt đứng lên, nói gì đó với giám thị.
Ngay lập tức, giám thị nghiêm mặt đi đến chỗ Ngô Thiến Vũ, cô ta lộ rõ vẻ hoang mang, không thể tin nổi.
Không lâu sau cô ta bị mời ra ngoài.
Chưa dừng lại ở đó, một nhóm giám thị khác dẫn theo cảnh sát đến.
Giữa tiếng la hét và vùng vẫy, Ngô Thiến Vũ bị còng tay đưa đi.
Tội danh: gian lận thi cử, quấy rối bạn thi, mua suất trái phép.
Đời cô ta, coi như xong rồi.
Khoảnh khắc Ngô Thiến Vũ bị còng tay dẫn đi, một vạch đen trong lòng bàn tay tôi âm thầm biến mất.
Thông tin “học sinh hạng nhì toàn khối bị bắt” nhanh chóng gây chấn động toàn trường.
Cùng lúc đó…
Đỗ Cảnh Tiêu lại mặc chiếc áo khoác phao rộng thùng thình kia, xuất hiện trước mặt tôi.
Sắc mặt hắn nhợt nhạt, toàn thân như sắp ngã gục.
“Không phải lần trước đã lấy cái đó ra rồi sao?” – hắn nghiến răng chất vấn.
Tôi đứng trên bậc thềm, nhìn xuống hắn, giọng đều đều:
“Quên không nói với cậu. Là song thai. Lần trước chỉ bỏ một… còn một đứa nữa.”
Mặt Đỗ Cảnh Tiêu tái xanh như tờ giấy.
“Lần này… muốn bao nhiêu?”
Tôi lắc đầu:
“Tiền… chán rồi. Lần này, tôi muốn cậu làm tay sai cho Trình Mục Bạch suốt một tháng. Không được phản kháng, không được khai ra tôi.”
Ánh mắt Đỗ Cảnh Tiêu chợt sáng lên, cái này còn dễ hơn nộp 5 triệu.
Hắn lập tức gật đầu đồng ý.
Tôi cười lạnh.
“Không biết… đến lúc hiểu rõ Trình Mục Bạch độc ác đến mức nào, cậu còn cười nổi không.”
“Nhưng mà… tôi rất muốn xem cảnh chó cắn chó đấy. Thú vui yêu thích đấy.”
Ngay ngày hôm sau, Đỗ Cảnh Tiêu chủ động chạy tới nói muốn làm tay sai cho Trình Mục Bạch.
Trình Mục Bạch sững sờ.
Ban đầu cậu ta tưởng đây là một cái bẫy, nên còn tỏ ra khách sáo, đề phòng.
Nhưng dần dần… cậu ta phát hiện Đỗ Cảnh Tiêu thật sự phục tùng tuyệt đối.
Gọi dạ bảo vâng, cung kính như đại ca.
Trình Mục Bạch bắt đầu ảo tưởng.
Người con gái cậu ta yêu nhất trở thành bạn gái cậu ta.
Kẻ thù từng khiến cậu ta mất hết tất cả, giờ khom lưng dưới chân mình.
Cậu ta không cần giả bộ nữa.
Từ bỏ hình tượng lớp trưởng gương mẫu.
Quay trở lại làm “ông trùm” như ngày xưa.
Với Đỗ Cảnh Tiêu, cậu ta tàn bạo nhất.
Bắt hắn quỳ ăn đồ ăn cho chó.
Hơi không vui là đánh đập dã man.
Ra lệnh, hành hạ, sỉ nhục… như thể đang trả thù.
Còn tôi?
Ngày nào cũng lặng lẽ đi theo sau.
Mỗi lần Đỗ Cảnh Tiêu định phản kháng, tôi chỉ cần giơ một ngón tay lên, nhắc nhở về giao kèo một tháng.
Ngay lập tức hắn nghiến răng nuốt giận, im lặng.
Hắn đang chờ… Chờ hết một tháng, chờ được giải thoát…
Đúng ngày tròn một tháng, tôi nói với Trình Mục Bạch rằng:
“Tôi muốn chia tay.”
Cậu ta sững người, đôi mắt lộ rõ vẻ không thể tin nổi.
Không hiểu tại sao tôi đột ngột quay lưng, khi những ngày qua vẫn dịu dàng như mật ngọt.
Tôi lạnh lùng nhìn cậu ta, giọng sắc như dao:
“Vì… cậu khiến tôi thấy kinh tởm.”
Trình Mục Bạch định tiến lên nắm tay tôi.
Tôi lập tức lùi lại vài bước.
“Tôi đã nhớ lại hết rồi, Trình Mục Bạch. Hôm đó, tôi cầu xin cậu giúp đỡ… Nhưng cậu đã g.i.ế.c tôi.”
“Cậu là một kẻ ti tiện, đạo đức giả. Cậu sống cả đời cũng chỉ như một con chuột, lúc nào cũng bị người ta khinh thường, chà đạp.”
“Cậu sẽ không bao giờ được công nhận.”
Khuôn mặt Trình Mục Bạch đỏ bừng vì tức giận.
Một tháng qua tôi chiều chuộng, nâng niu lòng tự tôn của cậu ta như hoàng đế.
Nay, chỉ một câu sỉ nhục… đủ khiến cậu ta sụp đổ hoàn toàn.
Cậu ta nghiến răng, siết chặt nắm đấm.
Ánh mắt bỗng liếc qua Đỗ Cảnh Tiêu đang đứng bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Một tháng qua cậu ta đã quen với việc lăng nhục, đánh đập hắn như một con chó.
Và trong giây phút ấy như một phản xạ vô thức, cậu ta đá mạnh vào bụng Đỗ Cảnh Tiêu.
Tiếng hét đau đớn vang lên, Đỗ Cảnh Tiêu gập người, ôm bụng quằn quại.
Mắt đỏ ngầu nhìn kẻ vừa đạp mình.
“Đã hết một tháng rồi.”
Tôi đứng bên cạnh, nhẹ nhàng nhắc.
Nghe đến đó, ánh mắt Đỗ Cảnh Tiêu trở nên hung dữ tột độ.
Một tháng nhục nhã, một tháng nuốt giận… Tất cả bùng nổ.
Hắn lao đến như một con thú, bóp cổ, đấm, cào, cắn hoàn toàn mất kiểm soát.
Hai người quấn lấy nhau như hai con dã thú, đ.ấ.m đá điên cuồng giữa sân trường.
Cuối cùng, do thể lực, Đỗ Cảnh Tiêu bị quật ngã xuống đất.
Nhưng Trình Mục Bạch đã mất hết lý trí, liên tục đạp vào bụng hắn nơi hắn từng bị tôi “cấy” thứ gì đó.
Khoảnh khắc đó… giống hệt như cái c.h.ế.t của Nhậm Nhan Khê.
Chỉ khác là…
Người nằm đó rên rỉ, không còn động đậy là kẻ từng ra tay hại cô ấy.
Dần dần, Đỗ Cảnh Tiêu im bặt.
Trình Mục Bạch sững người, lùi lại mấy bước, ánh mắt hoảng loạn.
Tôi đứng phía sau, giọng bình tĩnh như không:
“Cậu… g.i.ế.c người rồi.”
Đỗ Cảnh Tiêu chết.
Pháp y kết luận:
Tử vong do bị đánh đập nghiêm trọng, kèm theo trong bụng có khối u nang lớn, cú đạp mạnh khiến u nang vỡ, gây xuất huyết nội tạng cấp tính.
Mà người ra tay là Trình Mục Bạch.
Toàn bộ học sinh đều chứng kiến.
Cậu ta… không còn đường chối cãi.
Ngày Trình Mục Bạch bị tuyên án tử hình, đường vạch đen cuối cùng trong lòng bàn tay tôi… tan biến.
Tôi ngồi trên sân thượng, lặng lẽ nhìn hoàng hôn đỏ rực.
Phía sau, Chu Tư Việt bước đến.
“Tớ vừa nhận được thông báo… Tớ chính thức được tuyển thẳng vào Đại học Thanh Bắc.”
Tôi ngoảnh đầu lại, nhoẻn miệng cười với cậu ấy.
“Chúc mừng nhé. Nghe nói… đó là một trường rất tốt.”
Cậu ấy im lặng rất lâu.
Rồi khẽ hỏi:
“Cậu… sắp đi rồi à?”
Tôi đưa tay lên che ánh chiều đỏ rực chói mắt:
“Ừ. Tớ là thứ được sinh ra từ hận thù.”
“Giờ hận thù đã kết thúc… Tớ cũng nên rời đi rồi.”
Giọng của Chu Tư Việt trầm xuống, ánh mắt cũng dần cụp lại, mang theo nét buồn sâu lắng.
“Không hiểu vì sao… ở bên cậu, tớ luôn có cảm giác rất quen thuộc.”
Tôi quay sang nhìn cậu ấy, đột nhiên bật cười.
“Cậu biết không? Thù hận của một người đã chết… không đủ để có thể tạo ra tớ.”
“Cho nên, tớ không phải hóa thân của hận thù Nhậm Nhan Khê. Hoặc nói đúng hơn không hoàn toàn là vậy.”
Chu Tư Việt ngẩng đầu.
Giọng cậu ta run rẩy.
Nếu có một tấm gương lúc này, hẳn cậu ta sẽ thấy nỗi sợ và van xin trong chính ánh mắt mình.
“Vậy thì… cậu là hóa thân từ hận thù của ai?”
Tôi thở dài.
“Anh à… Em là hóa thân từ thù hận của chính anh và thêm bản thân em nữa.”
Đôi mắt Chu Tư Việt đỏ hoe ngay tức khắc.
Tôi đưa tay, nhẹ nhàng vuốt lên hàng mày của cậu ấy.
“Đừng buồn nhé. Em thật sự rất vui… vì mượn được thân xác của Nhậm Nhan Khê để đến bên anh.”
“Bằng cách đó… em có thể ngăn anh không tự hủy hoại bản thân vì thù hận.”
“Cũng đừng buồn vì em sắp rời đi.”
“Em sẽ lại tỉnh giấc…ở một nơi khác, nơi cần đến em.”
“Cũng sẽ mang theo cả… nỗi nhớ về anh.”
Tôi nở một nụ cười dịu dàng, rồi xòe tay ra, buông mình ngả ra sau.
Hình ảnh cuối cùng hiện lên trong mắt tôi, là giọt lệ long lanh trên hàng mi của Chu Tư Việt.
Thế gian này… cần công lý.
Thiện phải được bảo vệ.
Ác sớm muộn cũng bị trừng phạt.
Tôi đoá hoa báo ứng mọc lên từ con đường đầy gai.
Ở đâu có tội ác… tôi sẽ ở đó.
Những kẻ ác vẫn đang ức h.i.ế.p người khác… Các ngươi đã sẵn sàng để đón nhận phán xét của ta chưa?
(Hết.)
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com