A Tước Chuộc Thân Ký

Chương 7



Ta bệnh tật nằm trên giường, buổi tối tỷ tỷ đến thăm ta, thấy ta tinh thần uể oải, nàng đau lòng ôm ta nói:

"A Tước, dọa muội sợ rồi phải không?"

Ta úp mặt vào vai nàng khóc lớn:

"Tỷ tỷ, chúng ta nghĩ cách chuộc thân ra khỏi phủ, có được không?"

Tỷ tỷ lại nhẹ nhàng vỗ lưng ta:

"A Tước, thế đạo bên ngoài khó khăn, như phu nhân nói, chăm chỉ làm việc trong phủ, tự có ngày tháng tốt đẹp cho chúng ta."

Ta không thể tin nổi nhìn nàng, cười lạnh một tiếng:

"Ngày tháng tốt đẹp? Ngày tháng tốt đẹp gì?

"Giống như Mã Tam, không biết ngày nào sẽ bị đánh ch&t sao?"

Tỷ tỷ kinh hãi bịt miệng ta, không cho ta nói tiếp.

Nàng nhìn quanh, thấy bốn phía không có ai, mới vỗ n.g.ự.c thở phào nhẹ nhõm.

Nàng cau mày, kiên nhẫn biện giải:

"Phu nhân nếu tha cho Mã Tam, sau này sẽ không quản gia được nữa.

"Chúng ta làm nô tài, sao có thể có hai lòng với chủ tử?

"Thủ đoạn của phu nhân có hơi kịch liệt một chút, nhưng nếu không như vậy, sau này nô tài sẽ học theo, phủ sẽ hoàn toàn loạn, vậy thì còn ra thể thống gì nữa?!"

Ta nhìn khuôn mặt nàng đầy vẻ đương nhiên, trong lòng vô cùng khó chịu.

Ta không hiểu, rõ ràng nàng cũng là nô tài, tại sao nhìn thấy đồng loại bỏ mạng, không những không có chút thương xót nào, mà còn thật lòng cảm thấy phu nhân làm đúng?

Môi nàng mấp máy, ta lần đầu tiên cảm thấy tuyệt vọng với nàng.

Không biết Song Hỉ có giống nàng không, coi lời chủ tử như thánh chỉ.

12  Sáng sớm hôm sau, ta liền chạy đến nhị môn tìm Song Hỉ, Song Hỉ thấy ta, lo lắng hỏi ta hôm qua có bị dọa sợ không.

Ta lắc đầu, còn chưa mở miệng nói chuyện, Song Hỉ đã đưa cho ta ba thang thuốc:

"Đây là thuốc an thần, ngươi hôm qua chắc chắn bị dọa rồi, ta lại không thể đi tìm ngươi, đây là tối qua ta nhờ tiểu tử gác cổng đưa vào, ngươi cầm về, mỗi tối sắc uống."

Trong lòng ta dâng lên một dòng nước ấm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Song Hỉ ấn đầu ta vào vai chàng:

"A Tước, đừng kìm nén nữa, muốn khóc thì cứ khóc đi."

Ta lập tức nước mắt như mưa, vùi mặt vào vai chàng khóc ròng rã suốt một chén trà.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Khóc xong, ta hít hít mũi, thút thít hỏi Song Hỉ:

"Ngươi còn muốn làm tiểu tư thân cận của tiểu Hầu gia không?"

Song Hỉ lắc đầu:

"Không muốn nữa, theo tiểu Hầu gia quả thật phong quang.

Nhưng so với phong quang, nương ta chắc chắn càng hy vọng ta bình an."

Song Hỉ dường như chỉ sau một đêm đã trở nên trầm ổn, chàng lo lắng nhìn ta nói:

"A Tước, ngươi bây giờ là nha đầu phong quang nhất phủ, nhưng, ta cũng chỉ hy vọng ngươi bình an."

Ta mừng rỡ đến phát khóc, vui mừng vì chàng cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, ta tưởng chàng cũng bị thủ đoạn sấm sét của phu nhân dọa sợ, nên mới thay đổi suy nghĩ.

Chàng lại buồn bã nói:

"A Tước, hôm qua Mã Tam tự mình kêu lên, hắn năm đó cũng từng đỡ d.a.o cho Quốc Công gia, suýt chút nữa bỏ mạng.

Quốc Công gia cảm kích lòng trung nghĩa của hắn, mới ban ân, cho hắn vào phủ làm phu xe, còn đón cả nhà hắn vào phủ làm việc.

Lúc đó, ai nấy đều nói Quốc Công gia trọng tình trọng nghĩa, nói Mã Tam có phúc khí.

Nhưng phu nhân lại không hề niệm tình cũ, không những đánh ch&t Mã Tam, ngay cả vợ con hắn cũng không tha."

Giọng Song Hỉ nghẹn ngào:

"A Tước, ta nghĩ thông suốt rồi, làm nô tài, dù làm nô tài hạng mấy, cũng không phải phúc khí.

Chuộc thân ra khỏi phủ, không còn làm nô lệ cho người, làm dân thường lương thiện, đó mới là phúc khí."

Ta nghe vậy, lòng treo lơ lửng đã hạ xuống hơn nửa, đầu óc Song Hỉ cuối cùng cũng sáng suốt rồi.

Ta đưa bạc cho Song Hỉ, bảo chàng ngày mai mang về cho Vương đại nương, rồi tung tăng xách thuốc đi về phía Lễ Tuyền Cư.

Đi đến cổng Lễ Tuyền Cư, vừa vặn gặp tiểu Hầu gia và Bất Vọng.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com