A Trúc
Ngoại truyện: Thẩm Duật
1
Kiếp trước.
Vì sao thế gian lại khó có được cách vẹn toàn đôi đường?
Đây là điều Thẩm Duật nghĩ trong lòng khi viết giấy hòa ly.
Hắn thừa nhận là mình đã có phần sơ suất.
Phụ nữ khi mang thai vốn yếu ớt, lẽ ra hắn nên để tâm nhiều hơn.
Nếu không cũng chẳng đến nông nỗi này.
Còn về Vân Hòa công chúa... hắn chưa bao giờ cho rằng mình yêu mến nàng ta.
Là Vương thị đã hiểu lầm.
Chỉ là hắn luôn bất giác bị Vân Hòa công chúa thu hút.
Nàng ta không giống bất kỳ nữ tử nào hắn từng gặp.
Nàng tài hoa như vậy, còn giống một trữ quân hơn cả Thái tử.
Nhưng nàng là nữ nhi, năng lực cuối cùng cũng có hạn, không thể làm được như Thái tử.
Chẳng biết từ lúc nào, hắn đã làm quá nhiều chuyện vì Vân Hòa công chúa.
Thậm chí đôi khi, hắn rõ ràng biết không nên làm đến mức này.
Nhưng khi Vân Hòa công chúa nở nụ cười khen ngợi với hắn, hắn lại cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
Hắn tự nhủ, giữa họ là tình quân thần, là hắn báo đáp ân tình của Tiên Hoàng hậu đối với Thẩm gia.
Đúng vậy, hắn và Vân Hòa quen biết từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, tình nghĩa sớm đã vượt qua thứ tình yêu nam nữ dung tục kia.
Nữ tử nông cạn, trong mắt chỉ có yêu đương tình ái, không hiểu được tình nghĩa giữa hắn và Vân Hòa.
Bây giờ, Vân Hòa gặp khó khăn, hắn nhất định phải giúp nàng!
Không ai cưới nàng, thì hắn sẽ cưới!
Chỉ là kế tạm thời, tin rằng Vương thị sẽ hiểu.
Vương thị là phu nhân Thẩm gia, nên hiểu chuyện.
Nhưng khi viết giấy hòa ly, hắn luôn có cảm giác mình có thể sẽ làm hỏng hết mọi chuyện.
Ngọn nến chẳng biết đã cháy hết từ lúc nào.
Trời vừa sáng, tay hắn buông thõng, cây bút lông rơi xuống.
Một tờ giấy hòa ly đã viết xong.
2
Khoảnh khắc nghe tin Vương thị qua đời, xung quanh bỗng nhiên im bặt.
Mọi thứ đều phai màu thành đen trắng.
Vân Hòa gọi tên hắn, nhưng hắn không nghe thấy gì nữa.
Vương Khê Trúc, tại sao lại chết?
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng phu nhân của mình sẽ chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn không biết mấy ngày đó mình đã sống thế nào.
Hắn như cái xác không hồn, hoàn toàn quên mất chuyện Vân Hòa giao phó.
Rốt cuộc hắn đã sai ở đâu?
Hắn tự hỏi, tuy hắn không yêu Vương Khê Trúc, nhưng cũng đã cho nàng sự tôn nghiêm của chủ mẫu Thẩm gia.
Hắn nhớ lại những cuộc cãi vã trong mấy năm đầu thành thân.
Nàng không thể cứ yêu cầu hắn đặt chuyện tình cảm nhi nữ lên trước chính sự được chứ?
Sau này, nàng đã học được cách thông cảm cho hắn.
Chỉ là luôn cảm thấy giữa họ không còn thân thiết nữa, trái tim Vương Khê Trúc dường như đã xa cách hắn hơn một chút.
Hắn không ngừng nhớ lại từng cảnh tượng lần cuối cùng gặp nàng.
Ánh mắt nàng tràn đầy chế giễu, nàng phòng bị giữ khoảng cách với hắn.
Những điều này đều khiến hắn đau nhói.
Hắn chìm đắm trong hồi ức, cho đến khi Vân Hòa sai người đến gọi hắn tỉnh lại.
Không được, hắn không thể tiếp tục như vậy.
Hắn là Thẩm Duật, Tả tướng Trần quốc, gia chủ Thẩm gia, cũng là phò mã của Vân Hòa công chúa.
Hắn còn rất nhiều việc chưa hoàn thành.
Vào ngày hắn và Vân Hòa công chúa cùng đi, hắn nhìn thấy Ngụy Liệt, kẻ mà trước đây hắn coi thường nhất.
Một kẻ lời nói hành động thô lỗ, xuất thân hèn kém, chỉ có sức mạnh vũ phu, không có đầu óc.
Nhưng hôm nay hắn không có thời gian cãi nhau với y.
Vốn chỉ là lướt qua nhau, vậy mà hắn đột nhiên đầu lìa khỏi cổ.
Đầu hắn bay lên, thứ cuối cùng hắn nhìn thấy là Ngụy Liệt đang giơ một thanh trường đao.
...
Hắn không ngờ mình lại trùng sinh.
Mà còn trùng sinh về mười năm trước.
Tốt quá rồi!
Tốt quá rồi!
Mọi thứ vẫn còn kịp, hắn sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, hắn có thể thay đổi vận mệnh của công chúa, để nàng không phải đi hòa thân ở Tề quốc!
Hắn sẽ tự tay dâng lên mọi thứ nàng muốn, chỉ để đổi lấy nụ cười của nàng.
Hắn và Vân Hòa không có duyên phu thê, hắn sẽ không cưỡng cầu, khiến nàng khó xử.
Còn về Vương thị, lỗi lầm kiếp trước, kiếp này hắn sẽ bù đắp.
Nàng là một người vợ tốt, hắn không hối hận vì đã cưới nàng.
Còn về thứ tình yêu nàng muốn, sau này hắn cũng sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng nàng.
hắn hèn mọn nghĩ như thế…..
Hết
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com