Nàng đã lấy chồng, phía sau có hai đứa con, v.ú nuôi bế một đứa, trong bụng nàng cũng có một đứa.
Có người ngưỡng mộ nói: "Trần thị kia thật tốt số, phu quân nàng cao quý như vậy, hậu viện lại chỉ có một mình nàng!"
Cũng có người không tin: "Chắc là do nàng ta ghen tuông, đuổi hết những nữ nhân kia đi rồi, nhưng phu quân nàng có thể dung túng nàng, thật đúng là người đàn ông tốt hiếm có."
Nói đi nói lại, đều là cái tốt của đàn ông.
Nàng quay đầu nhìn thấy ta, vẻ mặt thoáng sững lại, dường như đang nhớ lại điều gì đó, cuối cùng vẫn lắc đầu rời đi.
Ta nhìn nàng bước đi nặng nề, rõ ràng mới qua sáu năm, nhưng bên thái dương đã có tóc bạc.
Kiếp trước, ta từng khuyên nàng, bảo phu quân nàng dùng bao cao su làm từ ruột dê, hoặc là tiết chế một chút.
Nhưng nàng chỉ cười khổ không đáp.
Nghĩ lại, có lẽ là không thể tự quyết định.
Ngay cả thân thể của mình, cũng không do mình làm chủ.
Rất nhanh, tiệc qua ba tuần rượu, mọi người nói chuyện cũng thoải mái hơn.
Có người nói: "Ta thấy nhé, Ngụy tướng quân cũng thích Vân Hòa công chúa!"
Người bên cạnh hỏi hắn làm sao biết được.
Người kia thần bí đắc ý nói: "Từ sau khi Vân Hòa công chúa đi hòa thân, Ngụy tướng quân không bao giờ tham gia tiệc tùng nữa, trước đây ngài ấy đều tham gia cả, còn sai người dò hỏi danh sách các nữ tử dự tiệc."
"Đúng đúng đúng! Năm đó, chẳng phải ngài ấy còn tự ý đi tiễn Vân Hòa công chúa hòa thân sao? Còn bị Bệ hạ trách phạt, là bị dùng hình đấy!"
Ta sững người, rượu trong chén đổ ra cũng không phát hiện.
Đêm đó, ta đến trước cửa phủ Bình Nam tướng quân.
Nhìn thấy lính canh, ta mới giật mình nhận ra mình đang làm gì.
Nhưng đã đến rồi, trong lòng luôn cảm thấy có chút ngứa ngáy.
Sáu năm qua, ta luôn nhận được tượng gỗ, tranh vẽ, và rất nhiều đồ chơi nhỏ do người vô danh gửi tới.
Nghĩ đến đây, ta vẫn cắn răng đi gõ cửa phụ.
Lính canh mở cửa nhìn thấy ta, đang định nghiêm mặt hỏi, đột nhiên ánh mắt thay đổi.
"Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi là người trên bức họa của tướng quân..."
"Ngươi mau vào đi, đừng khách sáo!"
Ta do dự một chút: "Ngươi không cần đi thông báo một tiếng sao?"
"Không cần không cần!"
Hắn nói rồi dẫn ta vào.
Trên đường đi còn nháy mắt ra hiệu với người khác khoe khoang.
Như thể đang nói: Nhìn xem, là ta dẫn người vào đấy.
Rất nhanh đã đến sân của Ngụy Liệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi, bước chân trở nên do dự.
Cũng chính lúc này, ta nghe thấy âm thanh không thể miêu tả phát ra từ bên trong.
Giọng nói quen thuộc kia nhuốm màu dục vọng, gầm gừ khàn đặc.
Ta cứng đờ người.
Cũng phải, bên cạnh Ngụy Liệt sao có thể thiếu nữ nhân?
Ta quay người định đi, tên lính canh thấy lạ mà không lạ nói: "Tướng quân đang làm 'việc thủ công' ấy mà, ngài vào bây giờ nhất định có thể dọa ngài ấy sợ đấy hehehe..."
Bên trong truyền ra tiếng gọi khiến người ta xấu hổ: "Nương tử, nàng thương ta đi..."
Lính canh nói: "Những ngày ngài không ở đây, tướng quân chúng ta nhớ ngài lắm!"
Ta hỏi: "Hậu viện nhà tướng quân các ngươi không có nữ nhân nào khác sao?"
"Nương tử, đừng sờ chỗ đó!"
Hắn cũng thật giàu trí tưởng tượng.
"Đương nhiên là không có rồi!" Lính canh lập tức nói, "Ngài tuyệt đối đừng hiểu lầm, nghe nói trước đây có người khác ép đưa tới, bị tướng quân ném ra ngoài, kết quả đó là một thích khách, hành thích không thành liền cắn lưỡi tự vẫn, làm ô uế danh tiếng của tướng quân chúng ta, nhưng cũng tốt, sau đó ít người đến làm mai hơn hẳn!"
Chúng ta nói chuyện xong, âm thanh bên trong vẫn chưa dừng lại.
"Nương tử, nương tử, ta chịu không nổi nữa rồi..."
Chỉ khiến người ta mặt đỏ tai hồng, muốn lờ đi cũng không được.
Lính canh thúc giục: "Ngài mau vào đi, đợi tướng quân chúng ta xong việc, còn phải đợi lâu đấy."
Hắn tuy nói rất chu đáo, nhưng trên mặt là vẻ hả hê không giấu được.
Ta nhìn qua hoa văn chạm khắc trên cửa sổ, thấy bóng dáng một người đàn ông đang cắm đầu cắm cổ "làm việc" bên trong.
Trước mặt hắn còn có một bức họa nữ tử.
Áo trắng giản dị, mặt trang điểm nhẹ, trên đầu cài một chiếc trâm hoa mẫu đơn.
Ta không chịu nổi nữa, quay người bỏ chạy.
14
Bình Nam tướng quân đột nhiên nhiệt tình tham gia các buổi yến tiệc.
Những gia đình nghe được tin tức liền rục rịch.
Nhất thời, tiệc ngắm hoa, tiệc ngâm thơ nhiều vô kể.
Ngược lại lại tạo điều kiện thuận lợi cho việc đi lại giao thiệp của ta.
Ta không ngờ, gặp lại Ngụy Liệt lại nhanh như vậy.
Hắn chặn ta sau hòn non bộ, trên mặt thoáng qua vẻ ngượng ngùng.