Tôi tranh thủ lúc anh ấy đang ngủ, lén hôn anh một cái.
Thế mà anh lại bất ngờ mở mắt, giọng nói như mang theo mê dược, “Hôn thêm lần nữa được không?”
Tên tôi và tên anh ấy phát âm gần giống nhau.
Tôi tên là Trình Kình Ngữ, anh ấy tên là Trần Cảnh Dữ.
Tiết học đại cương đầu tiên ở đại học, chúng tôi được phân cùng một giảng viên.
Khi thầy giáo điểm danh sớm hai phút, thầy gọi tên anh ấy trước.
“Trần Cảnh Dữ.”
Đây là tiết học đầu tiên ở đại học, môn Tư tưởng đạo đức, là lớp học lớn có nhiều sinh viên các chuyên ngành cùng học.
Tôi đến lớp từ rất sớm, ngồi ở vị trí chính giữa.
Trong lớp đã có một nửa số người ngồi, còn hai phút nữa mới bắt đầu học, nhưng thầy đã bắt đầu điểm danh.
Nghe thấy tên “chenjingyu”, tôi theo phản xạ đứng dậy trả lời.
Thầy giáo già nhìn tôi, lại nhìn sổ điểm danh trong tay, lông mày cau lại, dường như tức giận.
“Tiết học đầu tiên đã tìm người học thay? Sao? Tính để người ta học thay cả học kỳ à? Giới tính còn không đúng. Lừa tôi kiểu gì vậy?”
Thầy giáo vừa đau lòng vừa tức giận, giọng nói cũng nghiêm khắc hơn hẳn.
Mọi ánh mắt trong giảng đường đều đổ dồn về phía tôi, nóng bỏng khiến tôi đỏ mặt ngay lập tức.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, mấp máy môi định giải thích.
“Tôi…”
Nhưng đột nhiên ánh mắt tôi sững lại, ở cửa trước giảng đường, một bóng người cao ráo xuất hiện, áo thun, quần thể thao, giày thể thao, sạch sẽ mát mẻ, đẹp trai như bước ra từ anime.
“Trần Cảnh Dữ, có mặt.”