Công chúa vừa ý vị tiểu tướng quân từ Tây Bắc trở về, nào ngờ chàng lại chẳng hề thuận tình.
Vậy nên, công chúa chẳng buồn nhiều lời, liền vung tay ném thẳng quả tú cầu, một cú trúng đích khiến đối phương bất tỉnh, rồi hạ lệnh cho người lập tức khiêng về phủ.
Đợi đến khi chàng tỉnh lại, công chúa cũng chẳng hề nao núng, vẫn thản nhiên ngồi trên người chàng, dẫu lý lẽ chẳng mấy vững vàng nhưng khí thế lại ngút trời.
Nàng lên tiếng, giọng điệu đầy áp đảo: “Tú cầu của bản công chúa đã ném trúng ngươi, ngươi chính là phò mã của ta. Bản công chúa chỉ muốn an giấc sớm một chút thì có gì là sai cơ chứ. Hì hì… Á!”.
Tiếng cười tinh quái còn chưa dứt, nàng bỗng kêu lên một tiếng “Á!” thất thanh, khi thân mình bị người kia nhấc bổng lên giữa không trung. Bên tai nàng văng vẳng tiếng gầm thịnh nộ của nam nhân:
“Ngươi ném nhầm người rồi!”.
Công chúa chết sững. Cớ sao không ai nói sớm cho nàng biết rằng gã tiểu tướng quân này còn có một người huynh đệ song sinh cơ chứ.